Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2218 - Chương 2216: Không Được Chậm, Bắt Buộc Phải Nhanh

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2216: Không được chậm, bắt buộc phải nhanh

Trong vòng đôi ba lời, hai người đã quay về tiểu viện.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng chạy về. Tả Tiểu Đa thấy đám người Lý Thành Long độ kiếp thành công, nỗi lo trong lòng rốt cuộc cũng biến mất.

Mặt dù đã sớm giúp bọn họ xem tướng, biết trước rằng mọi ngờ sẽ không gặp trở ngại gì, thế nhưng mà đến lúc việc sắp xảy ra thì chung quy trong lòng vẫn lo lắng bất an, đến lúc này mới coi như là yên lòng.

Ai đó vừa mới yên lòng, tâm tư liền lập tức chuyển sang chuyện khác, thế là dọc đường lại nháy mắt ra hiệu cho Tả Tiểu Niệm.

Sau đó không ngừng truyền âm.

“Niệm Niệm mèo, Niệm Niệm mèo, Niệm Niệm mèo hì hì hì…”

“Con mèo nhỏ con mèo nhỏ, ta rất thích con mèo nhỏ…”

“Niệm Niệm mèo, ta Phi Thiên rồi, hú hú, ngươi nghĩ xem chúng ta có chuyện gì chưa làm xong…”

“Hú hú, khà khà khà, Phi Thiên rồi, Phi Thiên tốt, Phi Thiên hay, Phi Thiên tuyệt vời không chê vào đâu được, Phi Thiên rồi ta có thể tìm vợ, Phi Thiên rồi là có thể mèo méo meo mèo meo….”

“La la la, lá là la…”

Tả Tiểu Niệm phỉ nhổ trong lòng, rất muốn cưỡi lên người hắn đánh cho hắn một trận, nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị, lạnh lùng không để ý tới hắn.

Rất cao lãnh, rất dè dặt.

Tả Tiểu Đa không ngừng truyền âm, khiêu khích, chòng ghẹo, đùa bỡn.

Tả Tiểu Niệm một mực không để ý.

Hừ, thế mà đã Phi Thiên rồi, đuổi kịp ta rồi, phỏng chừng nếu nói về chiến lực thì còn cao hơn ta một chút.

Hừ!

Nào có cái lý ấy?

Đuôi của Tiểu Cẩu Đát hắn vểnh tít lên trời rồi.

Hơn nữa, cái tên này một mực trông mong Phi Thiên, còn có một chuyện khác. Hiện tại đến lúc rồi, làm thế nào bây giờ?

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này toàn thân Tả Tiểu Niệm liền giống như bị lửa thiêu vậy, vừa có chút mong chờ, lại vừa có chút sợ hãi, đồng thời còn có vài phần không cam tâm bị người nào đó…

“Phiền ghê…” Tả Tiểu Niệm rất xoắn xuýt.

Vừa muốn thận trọng một chút, lại vừa cảm thấy đã đến lúc rồi.

Làm thế nào bây giờ? Đợi quay về hỏi mẹ mới được, xem xem mẹ nói gì.

Ta đều nghe nàng, kể cả nàng bảo ta gì kia thì ta cũng, ta cũng thuận theo ý kiến của nàng.

Trở lại tiểu viện.

Trên mặt đất trải chăn bông, sau đó từng người ngồi lên, số lượng người quả thật là quá nhiều, trên giường không ngồi hết được, chỉ có thể để các cô gái ngồi trên giường, về phần đám con trai thì có tấm chăn bông làm đệm lót là được rồi.

Ngô Vũ Đình, tả Tiểu Niệm và Bạch vân Đóa chăm sóc các cô gái.

Bên ngoài, Tả Trường Lộ và Lệ Trường Thiên đang tán gẫu với nhau, tả Tiểu Đa thì đang làm việc, hắn đang chăm sóc cho đám huynh đệ cùng hội cùng thuyền của hắn.

Chỉ thấy Tả Tiểu Đa lấy ra điện thoại, không ngừng chụp choẹt dáng vẻ thảm thương của mọi người, vừa chụp vừa vui đến mức cười quang quác.

Đây đều là tài liệu sống chất lượng cao đó.

Vốn dĩ hắn còn muốn chạy vào trong chụp dáng vẻ thê thảm của đám Cao Xảo Nhi, Vạn Lý Tú nữa, nhưng mà bị Ngô Vũ Đình lạnh lùng trấn áp, sau đó bị Tả Tiểu Niệm ném ra ngoài.

Tả Tiểu Đa thở ngắn than dài đút cho mỗi người một viên đan dược, thuận tiện đá vài cước.

Vốn định dùng Bổ Thiên Thạch, lại bị Tả Trường Lộ ngước mắt lên lườm cho một phát: “Đồ hỗn trướng, đó là thứ tốt chỉ dùng lúc cứu mạng người, hiện tại bọn chúng không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa còn có người bảo vệ, hồi phục chậm một chút thì có sao?”

“Bổ Thiên Thạch này là bảo bối nghịch thiên có thể lập tức hồi đầy máu chuyển bại thành thắng trong lúc mấu chốt, ngươi muốn cứ như vậy mà lãng phí hết sao?”

Đối với sự hào phóng của con trai, Tả Trường Lộ thật lòng cảm thấy khó có thể lý giải được.

Lúc trước cái tên này không phải rất là keo kiệt hay sao?

Hắn không biết Tả Tiểu Đa mặc dù keo thiệt, nhưng so với keo kiệt thì thật ra Tả Tiểu Đa càng ngại phiền phức hơn. Việc mà chỉ cần dùng Bổ Thiên Thạch là loáng cái đã xong thì không làm, thế nhưng lại muốn một lão đại như hắn hầu hạ lâu như vậy, trên đời làm gì có đạo lý nào như vậy.

Đúng vào lúc này.

Đông Phương Chính Dương tới, vội vội vàng vàng đáp xuống trong viện.

“Lão đại, ta có việc gấp cần thương lượng với ngươi.”

“Việc gì?”

Vẻ mặt của Tả Trường Lộ nhất thời trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Hắn biết Đông Phương Chính Dương là người như thế nào, Đông Phương Chính Dương giỏi về thuật Vọng Khí, độc bộ thiên hạ, nói gì trúng đấy, nhưng chính vì như vậy, hắn là người hiểu rõ nhất về thiên mệnh khí số, ngoại trừ việc quân sự hắn đều trầm mặc kiệm lời, nhưng mỗi lần mở miệng thì đều nói gì trúng nấy.

Mắt thấy Đông Phương Chính Dương muốn nói lại thôi, Tả Trường Lộ lập tức biến mất cùng với Đông Phương Chính Dương, tiện tay bày ra một kết giới cách âm.

“Lão đại, ta Vọng Khí thấy cục Thiên Đạo đã mở ra rồi.” Đông Phương Chính Dương nói.

“Chuyện này ta đã biết rồi.” Tả Trường Lộ bình tĩnh gật đầu.

“Cho nên có một chuyện ta không thể không nhắc nhở một chút.”

Đông Phương Chính Dương nói: “Trước tháng sáu, mấy đứa bọn Tiểu Đa tuyệt đối không được đột phá Hợp Đạo.”

“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Dạo này cứ lơ mơ, ngay cả thời gian cũng phân không rõ nữa rồi.”

“Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 2 âm lịch, dương lịch là ngày 17 tháng 3.” Đông Phương Chính Dương nói: “Chiếu theo lịch dương để tính, ngày 20 tháng 5 chính là ngày cực dương, mà quần long đại mạch cũng ứng với ngày hôm ấy.”

“Ta thấy cục Thiên Đạo cũng ứng với ngày hôm ấy.”

“Mà biến số ta dự đoán được chính là đám người Tiểu Đa… Trước thời hạn này, mấy đứa Tiểu Đa vẫn là biến số trong cục Thiên Đạo, có thể dựa vào lực lượng của cả đám người để làm chệch hướng đi của cục Thiên Đạo. Mà nay cục Thiên Đạo đã lập, đã không phải là chuyện mà hai ta có thể tùy tiện nhúng tay, nếu cố tình dùng ngoại lực can thiệp khiến cục Thiên Đạo đã định sẵn này không thể thành cục, ắt sẽ cắn trả Thiên Đạo, đại đạo rung chuyển, chủng tộc phiêu bạt bên ngoài như Yêu tộc sẽ men theo phương hướng này càng nhanh quay lại.”

“Căn cứ là lập luận này, tất cả đều bắt buộc phải hành sự trong phạm vi quy tắc này, không được có mảy may đi quá giới hạn.”

“Cứ như vậy, bọn Tiểu Đa đương nhiên càng không thể đột phá Hợp Đạo trước ngày 20 tháng 5, nếu không, thân phận là biến số của cục Thiên Đạo của chúng sẽ không thể thành lập được.”

Đông Phương Chính Dương thở dài.

Bình Luận (0)
Comment