Đó là một khối ngọc bội, lúc trước một góc của Tạo Hoá Bàn còn lớn bằng bàn tay mà sau khi dung nhập xong thì chỉ nhô lên một chút mà thôi.
Đúng là phương đông.
Sau khi dung hợp xong, trên góc phương đông bắt đầu phát ra vô hạn tử quang, tử khí... sau đó rót vào ngọc bội...
Tạo Hóa Giác và ngọc bội không bao giờ phân cách.
Thậm chí ở chỗ tiếp nối cũng không có một vết nứt nào. Cứ như thể từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay đều chưa từng đứt gãy...
Sau đó, cả khối ngọc bội hóa thành một đoàn tử quang, dần dần đi vào cơ thể của Tả Tiểu Đa.
Thân thể của Tả Tiểu Đa lung lay hai cái, chỉ cảm thấy thần hồn vô cùng mệt mỏi, từ từ ngã xuống, còn chưa hoàn toàn ngã xuống mặt đất đã ngủ ngáy o o.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình hiện thân đi ra, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động đến cực điểm!
Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trái tim đập dữ dội, miệng khô lưỡi khô.
“Đây là... Bàn Cổ đại thần?” Ngô Vũ Đình cắn môi truyền âm.
“Nói cẩn thận!”
Tả Trường Lộ vội vàng truyền âm nhắc nhở: “Đừng nhắc!”
Ngô Vũ Đình nghĩ lại mà sợ, liên tục gật đầu.
“Cái này... Cơ duyên này của Tiểu Đa... Thật đúng là... Thật là...”
Vợ chồng hai người cũng không biết diễn tả như thế nào!
Ai có thể nghĩ đến, đây lại là một ván cờ.
Hơn nữa hai vị kia còn đang đấu cờ.
Mà hiện tại vị đang chưởng quản mọi thứ kia còn chưa biết chuyện gì!
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình hận không thể xoá ký ức vừa rồi của chính mình.
Nhưng lại không làm được!
Đây không còn là thần tiên đánh nhau!
Mà là... Không dám nghĩ, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhìn Tả Tiểu Đa đang nằm ngáy o o, biểu tình trên mặt Tả Trường Lộ rất đặc sắc: “Con trai của ta... Không thể không nói, cũng thật là vô tư lự.”
Ngô Vũ Đình gục đầu xuống, ngẩng đầu lên lại lộ ra một nụ cười khổ như khóc, nói: “Đúng vậy, thật là tâm lớn... Hiện tại, ta cảm thấy ta thực trâu. Ta vậy mà có thể sinh ra một đứa con trai vô tư vô tâm như vậy...”
“... Ta cũng thấy thế.”
...
Chính vào đêm hôm đó.
Trong Thượng Kinh xảy ra một trận động đất mãnh liệt!
Mà phần mộ tổ tiên của Vương gia đột nhiên không biết vì sao mà sụp xuống. Tất cả vùng đất, nơi đặt mộ tổ tiên, tính cả một ít ở xung quanh cũng biến thành một cái hồ lớn.
Người ở Vương gia khiếp sợ tới thất hồn lạc phách!
Phần mộ tổ tiên mất rồi!
Đây là muốn làm cái gì?
Cùng lúc đó Thượng Kinh cũng có rất nhiều chỗ bị sụp. Phần mộ tổ tiên của vài gia tộc đều bị hư hại, hoặc là, sụp đổ.
Mà báo động toàn đại lục đột nhiên vang lên.
Chiến cuộc ở Nhật Nguyệt Quan sinh biến.
Trước mắt, hai trăm vạn đại quân của Đạo Minh đang chiến đấu với Vu Minh, nhưng không biết vì sao, trong một đêm lại có thay đổi bất ngờ. Thiên Vương Đạo Minh đưa ra quyết sách sai lầm, phòng tuyến bốn phía đông tây nam bắc tất cả đều thất thủ!
Quân đội Vu tộc nhanh chóng tiến vào.
Tiến vào Nhật Nguyệt Quan!
Mà quân đội Đạo Minh vốn dĩ lúc đánh lâu dài còn đánh rất hăng say, nhưng lúc rơi xuống hạ phong lại xảy ra tình trạng chạy loạn!
Chạy loạn!
Loại chuyện này lại xảy ra trên đại quân ở tiền tuyến, quả thực là không thể tưởng được.
Nhưng cố tình nó lại xảy ra —— bởi vì hai vị Đốc Chiến Thiên Vương của Đạo Minh sau khi phát hiện chuyện không thể đã đưa ra một lựa chọn khác: Chiến lược rút lui.
Rút lui ra sau hai ngàn dặm, một lần nữa tổ chức lại phòng tuyến.
Nhưng trong lần rút lui này, quân tâm bất ngờ làm phản. Vì thế rút lui biến thành chạy loạn...
Mà lúc này, tứ đại quân đoàn đông tây nam bắc của đại lục Tinh Hồn còn đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở chiến trường.
Vừa mới nhận được tin tức, toàn tuyến của quân đội Đạo Minh trở nên tan tác.
Đột nhiên chiến cuộc nguy cấp!
Bốn phía đại lục Tinh Hồn đều di chuyển!
Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương liều mạng chạy nhanh trở về. Đám người Hữu Lộ Thiên Vương cũng đồng thời tiến lên chiến trường. Mà Trích Tinh Đế Quân, người đã không xuất hiện ở chiến trường mấy ngàn năm nay cũng đến tiền tuyến tọa trấn...
Tất cả cao thủ Tinh Hồn cũng ngay lập tức đến tiền tuyến để chi viện...
Bạch Vân Đóa và Lệ Trường Thiên ngay khi biết được tin cũng chạy đến.
Mặt khác, đám người Kiếm Quân, Đao Ma, Cầm Sát... cũng đều lập tức trở về...
Thiên Đạo đột nhiên hỗn loạn, thuật Vọng Khí không biết vì sao lại không dùng được.
Tinh Hồn đại lục bỗng nhiên lâm vào tình thế bấp bênh. Tất cả cao thủ đều ra tiền tuyến, nhưng muốn ép Vu Minh đại quân trở về... thì nói dễ hơn làm?
Đạo Minh Thất Kiếm cũng tới, từng người tức giận đến miệng méo mắt nghiêng!
Đạo Minh quân đội xuất hiện sai lầm như vậy, bảy người đều cảm thấy xấu hổ vô cùng...
Nhưng trong lúc này làm gì có thời gian để tính sổ với bọn hắn? Càng không có tâm tư châm chọc bọn họ vài câu. Tất cả mọi người đều vào việc ngay lập tức, tự động về đơn vị. Phàm là hàng ngũ có phân công tám phần mười thì đều không hề chờ đợi, lập tức đi vào chiến trường!
Biến cố như vậy làm thập nhị Đại Vu của Vu Minh đều sửng sốt!
Kế hoạch tác chiến đang làm tốt sao đột nhiên lại bị phá vỡ?
Chuyện này... chuyện này mẹ nó quả thực là hỗn đản.
Nhưng bọn họ cũng không dám ngăn lại; chỉ có thể để chiến cuộc tiếp tục xấu đi...
Bởi vì, hiện tại nếu hạ lệnh lui binh... Chỉ sợ tất cả quân tâm, tất cả chiến tâm ở toàn bộ Vu Minh đều sẽ hỏng mất!
—— đã bao nhiêu năm, chúng ta vẫn luôn được giáo dục, đánh vào đại lục Tinh Hồn!
Nhất thống thiên hạ!
Hiện giờ, chúng ta thật vất vả mới đột phá được phòng tuyến, lại muốn hạ lệnh rút lui?
Nhiều năm có bao nhiêu người chết như vậy, nhiều năm chiến đấu như vậy là vì cái gì?
Chiến cuộc đột nhiên xấu đi. Cả ba đại lục đều chấn động giống như trời long đất lở.
Đối phó với chiến cuộc sụp đổ và đột ngột suy tàn, phía đại lục Tinh Hồn đã khẩn cấp điều động binh lực, đại lục Đạo Minh khẩn cấp huy động binh lực và ứng phó khẩn cấp, để đảm bảo rằng cục diện sẽ không tiếp tục xấu đi, nếu không sẽ thực sự đối diện với nguy cơ sụp đổ hoàn toàn, vũ lực cao cấp sẽ phải tham trận.
Còn đại lục Vu Minh cũng đang căng thẳng điều động binh lực, hai đại lục Tinh Hồn và Đạo Minh sẽ không bao giờ tùy ý để tình hình tiếp tục diễn biến xấu đi, nhất định phải dồn toàn lực ứng phó, đó là sức chiến mạnh liên thủ của hai đại lục, một khi đối phó được chưa chắc sẽ không lật lại phản công với quy mô lớn.