Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2232 - Chương 2230: Dung Hợp Tạo Hoá Bàn. Chiến Cuộc Đột Nhiên Xấu Đi (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2230: Dung hợp Tạo Hoá Bàn. Chiến cuộc đột nhiên xấu đi (3)

Đứt quãng, trong giây lát ba chữ cuối cùng được phát ra to lớn mà trang nghiêm!

Gương mặt cổ xưa bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó tiêu tán.

Ngay sau đó cả khối ngọc bội phát ra khí thế trong trẻo. Ánh sáng bắt đầu lưu chuyển, hình dáng thật sự của ngọc bội cũng chân chính hiện ra.

Một góc của Tạo Hoá Bàn dường như cảm nhận được một loại triệu hoán nào đó.

Nó đột nhiên bay lên, xoay tròn, từ từ toả ra sương mù màu tím.

Mà bài tròn cũng toả ra sương mù màu tím, từ từ trở nên dày đặc hơn.

Sau đó bắt đầu xoay tròn. Trong lần xoay tròn đầu tiên, phía trên đã đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng một đen một trắng. Khi xoay tròn càng lúc càng nhanh thì hai ánh sáng đen trắng kia đã hoà vào làm một...

Vèo một tiếng, một góc của Tạo Hoá Bàn bay tới.

Quay xung quanh ngọc bài rồi từ từ xoay tròn đến mức không thể nhìn rõ, chỉ thấy một chùm sáng đang xoay tròn.

Sau đó một âm thanh run rẩy như có như không vang lên...

Cứ như là người một nhà đã cách nhau mấy vạn năm, đột nhiên được gặp lại, người nào cũng run lên vì kích động và rơi lệ... Đó là một loại cảm động, chua xót phát ra từ nội tâm...

Giờ khắc này...

Cho dù là đại lục Tinh Hồn, hay là đại lục Vu Minh, Đạo Minh... Mọi người, mặc kệ đang làm cái gì, bao gồm cả những quân nhân đang chiến đấu ở Nhật Nguyệt Quan...

Đột nhiên không hẹn mà cùng cảm thấy một loại chua xót, một loại chua ngọt đắng cay giống như lâu ngày gặp lại vui quá mà khóc...

Đột nhiên tất cả đều im lặng chảy nước mắt.

Không có ngoại lệ...

Trong các thành phố lớn, tất cả mọi người đều yên lặng cúi đầu, nước mắt rơi như mưa.

Ở các đại thánh địa tu luyện, tất cả mọi người lẳng lặng cảm ngộ, nước mắt rơi không ngừng...

Vợ chồng đang cãi nhau cũng đột nhiên khóc... Trong lòng mỗi người đều trở nên mềm mại, trượng phu yên lặng ôm thê tử vào lòng...

Trước Nhật Nguyệt Quan.

Những con người đang liều mạng chiến đấu bỗng ngừng chiến. Một người cầm đao, một người cầm kiếm, nhìn nhau bật khóc.

Rất nhiều người còn dứt khoát ném bao kiếm xuống, ngồi dưới đất, lòng chua xót đến cực điểm mà gào khóc...

“Quá khó khăn... Quá khó khăn...”

Vô số lão tướng quân chinh chiến vô số năm vào giờ khắc này lại nhắm mắt lại, nước mắt như thủy triều phun ra.

Sinh mệnh lâu dài như vậy đều vì chiến đấu... Bên cạnh ngã xuống một khuôn mặt sinh động... Từng cái lướt qua ở trước mặt, mỗi một cái đều đang mỉm cười về phía mình...

Những lão tướng quân đối diện với đao chém rìu băm đều không nhíu mày, ở trước mặt sinh tử cũng chỉ ngạo nghễ bây giờ lại khóc như một đứa trẻ...

...

Trên núi Vu Thần.

Hồng Thủy Đại Vu nhắm mắt lại, lòng chua xót, hai giọt nước mắt rơi xuống.

Nhưng ngay sau đó sợ hãi tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Trời đang khóc? !”

...

Trong thần hồn của Tả Tiểu Đa, tất cả điểm khí vận thu được, từng giọt từng giọt đều đi vào bên trong Tạo Hóa Bàn...

Hóa thành sương mù, hoà vào tử khí.

Một nửa tiến vào Tạo Hoá Bàn, một nửa tiến vào Tạo Hoá Giác.

Sau đó là một giọt hai phần ba tiến vào ngọc bội, một phần ba tiến vào Tạo Hoá Giác...

Loại tỉ lệ này dần dần thu nhỏ lại. Cuối cùng, có 99% tiến vào ngọc bội, 1% tiến vào Tạo Hoá Giác...

Tả Tiểu Đa khoanh chân ngồi, chỉ cảm thấy vô số cảm xúc xông vào trong lòng, vừa khóc vừa cười, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Hắn dường như cảm nhận được vô số sự chua xót bất đắc dĩ, vô số vui buồn li hợp.

Nhìn từng đại năng có thể dời non lấp biển tiếu ngạo tinh thần lại bị người ám toán mà chết...

Cái loại cảm giác nghẹn khuất, bất đắc dĩ, phẫn nộ...

Vô số anh hùng sau khi làm xong việc mình muốn làm nhất lại bị người khác ăn cắp chỗ lợi nhất...

Tướng quân thân kinh bách chiến bình định thiên hạ còn chưa khải hoàn đã bị hãm hại mà chết...

Người đưa ra cải cách chính trị làm cả bá tánh trong thiên hạ được cơm no áo ấm lại bị giết trong tiệc ăn mừng...

Người lấy sức một người để bảo vệ toàn bộ môn phái, bị trọng thương sau khi giết lui cường địch lại bị sư đệ sư muội từ trước đến nay ghen ghét mình đánh lén mà chết...

Vô số cảm ngộ nảy ra trong lòng.

“Nguy hiểm trước mặt ai cũng chịu được; một đao Thần Tiên sau lưng lại khó phòng!”

“Công tham tạo hóa, khó thoát thiên mệnh quỹ tích; cái thế anh hùng, không thể nắm được họa phúc!”

“Vận mệnh quỹ tích”

“Thiên Đạo bất nhân!”

“Ai có thể biết trước vận mệnh! Ai có thể nhìn thấu nhân tâm! Ai có thể nghịch chuyển thiên cơ!”

“Không bị người khống, không bị địa khóa, không bị thiên định!”

“Với người chính là sinh tử họa phúc, với thiên thì là thiên cơ chuyển động!”

“Thiên nhân chi tướng phi tương dã, nghịch thiên sửa mệnh chi pháp dã!”

“Phàm dám nghịch thiên, ắt gặp thiên phạt; trời, bá đạo vậy sao?”

“Từ lúc khai thiên tích địa đến giờ chỉ có một người không nhận nhân quả!”

Trong đầu Tả Tiểu Đa nghe được một tiếng cười to.

“Trời do ngô mở ra, thiên địa nhân quả chỉ là một nụ cười!”

Sau đó là giai đoạn thứ hai của Thiên Nhân Chi Tướng. Tất cả công pháp như thủy triều chảy ngược vào trong.

Tả Tiểu Đa đau khổ chống đỡ.

Tuy rằng chỉ là khẩu quyết của giai đoạn thứ hai nhưng lại nhiều như vô cùng vô tận, dường như muốn căng nổ đầu của hắn!

“Ta không nhận nhân quả, nên tạo ra Thiên Nhân Tướng Pháp... Chuyển âm dương, đảo càn khôn, biết họa phúc, trắc thiên cơ, nghịch thiên vận, làm chủ sinh tử!”

“Người thừa kế của ta cứ đi theo ý mình.”

“Ta sinh ra tiêu dao, ra đi tự tại, không nhớ quá khứ, không nghĩ tương lai, tuy có ám toán, nhưng không hối hận!”

“Thiên địa đại kiếp nạn chính là cơ hội để hoàn thiện chư thiên chi đạo; ta mượn đại kiếp nạn, phá vỡ Thiên Đạo Bàn. Ngươi lấy phàm tục phong thần, ta sẽ lấy phàm tục bắt đầu giao dịch.”

“Linh hồn chân chính của ta sẽ không biến mất, ta chỉ muốn nhìn một cái. Người có khí vận lại hiểu Thiên Nhân Chi Tướng có thể đi đến được chỗ nào, thì chỗ đấy chính là chỗ mà ta có thể đến!”

“Ha ha ha ha...”

Một trận phóng khoáng cười to: “Ngươi đi đi! Đi đi!”

Tả Tiểu Đa thở ra một hơi thật dài, cảm thấy cả đầu bị căng đau, bị lấp đầy bởi vô số tri thức trong nháy mắt... Tự động quy thuận, phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu này tươi đẹp bắt mắt, thậm chí có chút chói mắt, đỏ thẫm đến mức phát sáng.

Đó chính là hồn huyết bản mạng của Tả Tiểu Đa!

Phốc!

Phun vào ngọc bội còn đang chậm rãi xoay tròn.

Ngọc bội đột ngột toả ra hồng quang.

Đột nhiên một màu đỏ khó tả phát ra, hồng quang nồng đậm đến mức không nhìn thấy được Tả Tiểu Đa.

Hồng quang chợt bùng nổ, lại chợt thu liễm, không còn xoay tròn mà dừng lại ở trước người của Tả Tiểu Đa.

Bình Luận (0)
Comment