Chẳng qua trong quá trình thẩm vấn lần này, hai người dùng cách đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Đám người Lý Thành Long cũng không hề có ý định sẽ giấu giếm gì với Tả ba Tả mẹ, lại đối mặt với lời quan tâm lo lắng làm họ như đang tắm mình trong gió xuân. Quả nhiên bọn họ có gì nói gì, hỏi gì đáp gì, biết gì nói hết, không hề giấu giếm, còn lo sợ mình trả lời không đủ kỹ càng tỉ mỉ, Tả ba Tả mẹ nghe không rõ.
Sau khi điều tra xong, Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ chỉ điểm tu vi thực lực, thuộc tính công thể, vấn đề nghi hoặc trên con đường tu hành, sau này phải chú ý những việc gì, thậm chí phương hướng con đường trong tương lai cho đám người Lý Thành Long.
Nhất là đối với Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh và Bì Nhất Bảo, hai người đặc biệt chỉ điểm một phen.
Sau đó thúc giục mọi người, tranh thủ thời gian tiến vào Diệt Không Tháp tu luyện. Tốt nhất là trước khi luận bàn, giày vò bản thân đến mức kiệt sức mới tốt nhất...
Kết quả là mười hai người như ong vỡ tổ mà tiến vào Diệt Không Tháp, tạo nhóm nội chiến đi vào.
Sau đó...
Dưới thỉnh cầu của Tả Tiểu Đa, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng tiến vào Diệt Không Tháp, chuyên môn xem xét một chút tình huống của Chiến Tuyết Quân.
“Không có việc gì, nàng có thể tự tỉnh lại.”
Tả Trường Lộ suy nghĩ một chút, vẫn đưa một cổ thần hồn chi lực vào, nói: “Kiên nhẫn chờ đợi; mặt khác, có thiên tài địa bảo gì, có tu luyện tài nguyên gì... cứ nhét vào bụng nàng là được!”
Hạng Xung đại hỉ, vội vàng đáp ứng.
“Ngươi cũng phải chuẩn bị tinh thần, sau khi tỉnh lại, có khả năng... tính cách sẽ có chút biến hóa.” Ngô Vũ Đình dặn dò.
“Hiểu rồi, không có việc gì. Ta đều có thể thừa nhận!”
Hạng Xung liên tục gật đầu.
Cuối cùng là Tả Tiểu Đa.
Hai người ra khỏi Diệt Không Tháp, kêu Tả Tiểu Đa tới.
“Ngươi chuẩn bị dung hợp đi.”
Tả Trường Lộ nhìn Tả Tiểu Đa, biểu tình vô cùng thận trọng.
“Được.”
Tả Tiểu Đa lấy một góc của Tạo Hoá Bàn ra. Tả Trường Lộ cầm lấy, tỉ mỉ thăm dò một chút.
Tả Trường Lộ cũng không phải lo lắng cái khác. Cái hắn lo lắng duy nhất là... góc khuyết của Tạo Hoá Bàn mà Tả Tiểu Đa lấy được từ Thanh Long Thánh Điện vốn thuộc về Thanh Long thánh quân. Bên trong rất có thể còn sót lại thần hồn của Thanh Long thánh quân; Dù sao vật này nằm trong tay Thanh Long thánh quân vô số năm tháng. Nếu bên trong còn giữ lại một tia tàn hồn thì hoàn toàn hợp lý...
Nhưng nếu trong đó vẫn còn giữ lại tàn hồn, thậm chí chỉ là một cọng tóc, lấy năng lực trong truyền thuyết của Thanh Long thánh quân, đoạt xá Tả Tiểu Đa cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tả Trường Lộ không muốn Thanh Long thánh quân đoạt xá thân thể của nhi tử mình.
Cho nên hắn kiểm tra vô cùng cẩn thận.
Hắn kiểm tra một lúc lâu, Ngô Vũ Đình lại kiểm tra lại một lần; cuối cùng vợ chồng liên thủ, dùng tu vi đỉnh điểm ở thời đại này để tăng gấp đôi sức lực, thanh tẩy hoàn toàn góc khuyết của Tạo Hoá Bàn.
Sau đó trên cơ sở này, Tả Trường Lộ lại kiểm tra lại một lần, một cuộc kiểm tra không ngại phiền và tỉ mỉ từ trong ra ngoài... Cuối cùng xác nhận được không còn bất luận nguy hiểm gì trong Tạo Hóa Giác.
Vì muốn chắc chắn, Ngô Vũ Đình vẫn dùng thần hồn của mình bao vây nó; sau đó Tả Trường Lộ cũng dùng thần hồn của mình để tăng thêm một bảo hiểm khác.
Có nhiều phòng hộ mạnh như vậy, dù thật sự có tàn hồn của Thanh Long thánh quân quấy phá thì với thực lực của vợ chồng hai người cũng hoàn toàn có thể luyện hóa nó!
Đến giờ phút này, hai vợ chồng mới hoàn toàn yên tâm!
“Bắt đầu thôi.”
Hai người lập tức bố trí ba tầng kết giới cách âm, ba tầng kết giới bảo vệ, sau đó lại dặn dò Lệ Trường Thiên đứng ở bên ngoài kết giới ẩn thân hộ pháp trên không trung.
Sau khi suy nghĩ thì cũng đuổi Tả Tiểu Niệm ra ngoài.
Sau đó vợ chồng hai người để thần niệm của mình hóa thành hư vô. Lúc này mới để Tả Tiểu Đa bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng.
Dù sao, thần niệm của vợ chồng hai người quá mạnh. Lỡ như dưới sự lôi kéo của thần hồn bọn họ đoạt mất cơ duyên của nhi tử thì sao?
Tóm lại là các mặt đều suy nghĩ tới.
Tả Tiểu Đa khoanh chân ngồi xuống, tay trái là Bổ Thiên Thạch, tay phải là Nguyệt Quế Mật; đột nhiên thần hồn chi lực bộc phát đến cực hạn.
Trong nháy mắt, thần cung đầy ắp, ánh sáng tỏa ra xung quanh; hắc khí của Thí Thần Thương, hoàng khí của Oa Hoàng Kiếm, hắc bạch chi khí của Hắc Bạch Hồ Lô, hỏa khí màu đỏ của Tiểu Tiểu, cực nóng chi khí của Chúc Dung chi hỏa, còn có một đoàn lục khí của Linh tộc...
Các loại khí tức thần dị phóng lên tận trời cao.
Trong khoảnh khắc, thức hải của Tả Tiểu Đa đều vì thế mà trở nên trống rỗng!
Sau đó... ở ngực của Tả Tiểu Đa có một thứ giống như ngọc bàn dần dần hiện ra.
Thoạt nhìn ngọc bàn trong suốt mượt mà. Nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy trong ngọc bàn có rất nhiều loang lổ, vô số đường vân nhỏ li ti. Tất cả đều không hoàn chỉnh, có thể nói là khắp nơi đều có tàn khuyết.
Nhưng cũng có thể thấy có rất nhiều đường vân nhỏ li ti khiếm khuyết ban đầu dường như được một ngoại lực nào đó chữa trị, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.
Ngọc bàn dần dần từ hư ảo hóa thành thực chất.
Tử khí mờ mịt, bài tròn rốt cuộc ngưng tụ thành thực chất.
Cứ như vậy nhìn qua, ngoài rìa thật sự là hoàn chỉnh vô khuyết. Chỉ có ở giữa dường như bị thiếu mất một viên hạt châu; có một lỗ hổng nhỏ bằng hạt đậu nành.
Tả Trường Lộ ẩn thân nhìn, ẩn ẩn cảm giác, đây chẳng lẽ là lỗ tạo ra khi xuyên dây thừng? Nhưng... lại không giống.
Loại bảo bối này còn cần xuyên dây thừng?
Trong tử khí, một khuôn mặt cổ xưa dường như hiện ra, ánh mắt thâm thúy, đang lặng yên nhìn...
Vào lúc tiếp xúc với ánh mắt kia trong nháy mắt, cả người Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cứng đờ, đột nhiên cảm thấy bản thân động cũng không thể động.
Dường như ánh mắt này liếc một cái đã định ra sinh tử của hai người.
Nhưng ngay sau đó gương mặt này bắt đầu trở nên bập bềnh lay động. Một cổ khí tức bá đạo, bỗng nhiên xuất hiện rồi đánh tới.
Dường như mang theo vô hạn phẫn nộ.
Một thanh âm, như có như không, rất mơ hồ.
“... Ta khai thiên tích địa, lại bị ngươi ở sau lưng ám toán. Công sáng thế bị đánh cắp, vậy mà ngươi lại có thể thành Thiên Đạo...”
“... Xấu hổ không! !”