Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2230 - Chương 2228: Dung Hợp Tạo Hoá Bàn. Chiến Cuộc Đột Nhiên Xấu Đi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2228: Dung hợp Tạo Hoá Bàn. Chiến cuộc đột nhiên xấu đi

Một cái muỗng xào bay ra, thiếu chút nữa đập vào sọ não Lệ Trường Thiên.

Lệ Trường Thiên lộ ra vẻ mặt ngơ ngác:...

“Mỗi ngày đều uống, uống, uống! Ngươi có thể động não hay không! Hố con gái, hố cháu ngoại, hố cháu ngoại trở về lại bị ngươi làm vũ khí sử dụng để hố con gái. Ngươi có thể làm chút chuyện đứng đắn hay không, có thể hay không...”

Thanh âm tức giận đến run rẩy của Ngô Vũ Đình từ xa truyền đến, đinh tai nhức óc, khiến người tỉnh ngộ.

“Tả Trường Lộ! Ngươi rất được, sai cha vợ tới đối phó vợ mình... Ngươi chơi chiêu này chơi rất hay, chơi rất mượt! Trong thiên hạ từ xưa đến nay, ngươi là người đầu tiên!”

“...”

Trong lúc nhất thời, Ngự Tọa Tuần Thiên và Ma Tổ đại nhân đồng thời mặt xám mày tro, bị mắng một lúc lâu.

Đầu đầy hắc tuyến.

“Tính tình này...” Tả Trường Lộ vô lực truyền âm thở dài.

“Lão đại...” Lệ Trường Thiên thấp thỏm truyền âm: “Mấy năm nay... khổ cho ngươi...”

Tả Trường Lộ lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, rất bi thương, giống như mấy năm nay hắn bị rất nhiều ủy khuất.

Lệ Trường Thiên càng thêm cảm thấy trong lòng không dễ chịu: “Ai, đều là do ta chiều hư...”

“Vậy ngươi dạy nàng một chút, hiện tại uốn nắn cũng không muộn...”

“... Không dám.”

“Vậy ngươi nói cái rắm.”

“Lão đại nói rất đúng.”

...

Mắng nửa ngày, Ngô Vũ Đình rốt cuộc mới nhớ tới một chuyện, một chuyện rất quan trọng: “Ai, chỉ biết uống rượu nói chuyện phiếm, mà không thấy làm chút chuyện đứng đắn nào. Một lát nữa ngươi đi chuẩn bị cho Cẩu Đát, gần đây thấy hắn luyện hóa cái kia... cái kia.”

Tả Trường Lộ ngầm hiểu: “Hiểu rồi.”

“Cái kia là cái gì?” Lệ Trường Thiên gãi đầu: “Chuyện gì mà còn cái kia? Ngay cả ta cũng không được biết?”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cùng nhau nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hết sức quỷ dị: “Ngươi không cần biết, đến lúc đó ngươi chỉ cần hộ pháp là được.”

Chuyện gì cũng không nói cho ta. Ta không có tư cách biết, nhưng ta có tư cách làm đứa ở cho hai ngươi?

Là ý tứ này sao?

Trong lòng Lệ Trường Thiên vô cùng tức giận: Con rể nhà người khác là đứa ở của nhạc phụ, đến lượt ta thì lại ngược lại. Lão tử có một câu mmp không biết có nên nói hay không?

Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ lại quyết tâm không để Lệ Trường Thiên biết chuyện này.

Đánh chết đều không nói.

Ha ha, chuyện này...

Nói cho người khác còn có thể bảo vệ bí mật, nói cho ngươi... vậy rất không xác định.

Nếu bí mật lại biến thành thứ mà mọi người đều biết thì cảnh náo nhiệt này chắc chắn sẽ to lắm!

...

Trong Diệt Không Tháp.

“Rốt cuộc có kiêng kị gì?” Tả Tiểu Niệm quan tâm hỏi.

“Chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Pháp bất truyền lục nhĩ, ngươi xích lại gần chút ta sẽ nói cho ngươi nghe.”

“Cái gì? Hiện tại nơi này làm gì có người khác, còn pháp bất truyền lục nhĩ cái gì... Ưm, ưm ưm...”

Tả Tiểu Đa đã lên kế hoạch từ lâu, rốt cuộc cũng khiến Tả Tiểu Niệm đi vào bẫy của mình, rơi vào bàn tay của mình.

Giờ khắc này, hắn không nhịn được mà tự mãn hăm hở, ôm thật chặt rồi đến gần.

Tả Tiểu Niệm giãy giụa hai cái, lại phát hiện không giãy nổi. Tả Tiểu Đa ôm quá chặt, nàng dứt khoát không giãy giụa nữa.

Đây cũng không phải là do ta không phản kháng, mà là không thể phản kháng. Tiểu Đa hiện tại thật dữ, hơn nữa sức mạnh cũng rất lớn...

Thế cho nên...

Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Niệm mở to mắt, tinh mâu như tuý, nhìn Tả Tiểu Đa trước mặt, lẩm bẩm nói: “Cẩu Đát, ta biết mà, ngươi muốn làm chuyện xấu...”

Tả Tiểu Đa cắn cái mũi nhỏ cao cao của nàng, hừ hừ hỏi: “Sao ta lại xấu rồi?”

“Dù sao... chính là làm chuyện xấu...”

Tả Tiểu Đa ôm lấy eo nhỏ của nàng, nỉ non nói; “Vậy... có muốn ta làm chuyện xấu hơn nữa không?”

“Không... muốn...”

“Niệm Niệm mèo, chúng ta đã Phi Thiên... mẹ nói... Phi Thiên... có thể làm cái kia...”

“Không... Không được... Ngươi ngươi... Ngươi bỏ tay ra... Ưm ưm...”

“Đừng nhúc nhích... Ta nhịn đã lâu lắm rồi...”

“...”

Lại qua một lúc lâu sau...

Tả Tiểu Niệm cuối cùng cũng được thả ra. Vẻ mặt nàng đỏ bừng, sau khi đi ra còn không yên tâm mà nhìn bản thân từ trên xuống dưới. Ừm, ăn mặc chỉnh tề, váy cũng không nhăn...

Hai cái tay nhỏ bất an mà sờ sờ nơi này rồi lại xử lý chỗ kia, khi thì sờ cổ áo, khi thì nhăn váy, khi lại chỉnh lại đai lưng...

Sau đó nàng lấy ra một chiếc gương nhỏ soi tóc của mình...

Nàng cắn chặt đôi môi căng mọng, trong mắt vừa thẹn vừa mừng lại vừa túng vừa giận.

Hai mắt mê ly, dường như trong đôi mắt có muôn vàn vì sao...

Tiểu Cẩu Đát quá xấu rồi!

Xấu lắm!

Tả Tiểu Đa đi theo phía sau nàng, giữ một khoảng cách nhất định. Hai tay hắn đút túi, mặt mày rạng rỡ, huýt sáo như không có chuyện gì, tựa hồ cái gì cũng chưa xảy ra...

Mặc cho Tả Tiểu Niệm dùng từng ánh nhìn khinh bỉ liếc qua, Tả Tiểu Đa vẫn vô cùng tự nhiên.

Ngô Vũ Đình đi từ trong phòng ra, nhìn hai người thở dài. Sành sỏi lõi đời như nàng, không cần nói gì thì nàng cũng đoán được.

Tả Tiểu Niệm nha đầu này trước mặt người ngoài thì giống như một núi băng, nhưng một khi ở trước mặt người nhà thì cả người lại giống như trong suốt.

Bất cứ chuyện gì, bất cứ cảm xúc gì đều viết ở trên mặt...

Trên cơ bản chỉ cần nhìn mặt nàng là biết đã xảy ra chuyện gì.

Trăm phần trăm không sai.

Cho nên khi còn nhỏ hai đứa này có gây họa hay không thì chỉ cần nhìn mặt Tả Tiểu Niệm là biết.

Hiện tại vẫn thế. Mặc kệ Tả Tiểu Đa biểu hiện ra thong dong thế nào, bình tĩnh thế nào, dường như không có việc gì. Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt Tả Tiểu Niệm là biết hai đứa này vừa đột phá một bước...

Hoặc là nói Tả Tiểu Niệm lui về sau một bước, còn Tả Tiểu Đa... tiến về phía trước một bước.

“Niệm nhi!”

Ngô Vũ Đình vẫy tay, nói: “Ngươi lại đây.”

Tả Tiểu Niệm xấu hổ đi qua, nói lầm bầm như con muỗi: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, hai ta không làm gì cả.”

“...”

Ngô Vũ Đình che trán.

Ta hỏi ngươi gì sao?

Ngươi muốn ta không nên hiểu lầm cái gì?

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội ‘thực sự không làm cái gì’ của Tả Tiểu Đa, Ngô Vũ Đình bất đắc dĩ thở dài.

Nhớ tới những hạn chế đã đặt ra trước đây, có vẻ như...

Hiện tại bọn họ đã Phi Thiên... không thể hạn chế thêm nữa.

“Trước khi dung hợp xong, không thể phá thân! Hiểu không?” Ngô Vũ Đình nhìn Tả Tiểu Đa.

“Hiểu ạ, mẹ, ngài yên tâm! Ta bảo đảm sẽ thủ thân như ngọc, không cho... không cho người ta làm được!”

Tả Tiểu Đa cười ha ha.

“Biến đi! Cút! Da mặt của ngươi còn có thể dày hơn nữa được không!”

Xế chiều hôm đó.

Đám người Lý Thành Long lần lượt tỉnh lại, trạng thái đều rất tốt.

Sau đó, không có ngoại lệ mà đều bị Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình hỏi thăm một lần, ừm, thẩm vấn một lần.

Bình Luận (0)
Comment