“Thằng quỷ không biết sinh hoạt gian khổ!”
“Đồ khốn!”
“Đồ con rùa!”
“Đồ nhát gan!”
“Con dê nhỏ!”
“Cha cha...”
Tả Tiểu Niệm ở một bên chẳng những không khuyên can mà còn vui sướng khi người gặp họa, vỗ tay trợ uy: “Mẹ! Dùng sức! Đánh hắn! Ta cũng đánh một cái được không?...”
“Cha cha, phốc phốc phốc...”
Ngô Vũ Đình đánh không ngừng, Tả Tiểu Niệm thỉnh thoảng còn đánh lén hai cái...
“Nương! Cha! Đây là một mảnh hiếu tâm của ta, tất cả đều là tấm lòng son của ta...”
Tả Tiểu Đa giãy giụa: “Ta làm như vậy, là muốn cống hiến cho gia tộc chúng ta. Nơi nào là phá của, đây là cống hiến rất lớn, ta là công thần của gia tộc...”
“Đừng quá dùng sức... Tương lai của ta còn phải gánh vác sứ mệnh vĩ đại nối dõi tông đường cho nhà chúng ta...”
“Ta có công, ta không phục! Sao lại đánh ta, thật không công bằng...”
“Nương, ngươi quá vô lý!”
Tả Tiểu Đa càng nói càng phẫn nộ, càng nói càng không phục, nói vô cùng chắc chắn, chữ chữ âm vang, nói năng khí phách liên tục phản bác.
“Ai nha, thật nhiều lý do, thật nhiều đạo lý lớn. Lão nương muốn đánh ngươi, lý do này đủ chưa, đủ chưa? !”
“Cho dù ngươi hủy bảo bối là vì đại cục vì hiếu tâm, nhưng... nhưng chúng ta đau lòng, đau lòng đến muốn chết. Vì phần đau lòng này, chúng ta nhất định phải đánh ngươi để phát tiết một chút, thư giải một chút, nếu không không nguôi được!”
“Ta đều nói ta hủy vì để cho cả nhà chúng ta dùng mà...”
“Ngươi hủy một bảo bối lớn như vậy là không được, là phí phạm của trời. Cho dù cho chúng ta thì chúng ta vẫn đau lòng, cho nên phải đánh ngươi, làm sao!”
“...”
Tả Tiểu Đa im lặng hỏi trời xanh.
Xong rồi, đây là hoàn toàn xong rồi, còn không có địa phương nói rõ lí lẽ?
Rõ ràng là ta cống hiến thứ tốt lại không được khen ngợi, không được tán thưởng, không được khích lệ, không được ngăn... Còn đổi lại là một trận đánh...
Lại qua một hồi lâu sau...
Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm tận hứng dừng tay, buông Tả Tiểu Đa ra. Tả Tiểu Đa ai oán đứng lên, che lại cái mông đã sớm sưng to đến mức không chịu nổi, ánh mắt không nói lên lời: “Cha, ngài cũng không chủ trì công đạo, mọi chuyện phải nói đạo lý...”
“Ha hả, hiện tại là chuyện nhà, chuyện nhà cần giảng đạo lý sao? Không cần, ít nhất ở nhà chúng ta thì không cần!”
Tả Trường Lộ nói: “Kỳ thật ngươi hẳn là cảm thấy may mắn, cha ngại mặt mũi nên chỉ có thể trợn mắt nhìn hai mẹ con bọn họ đánh ngươi. Nhưng ta cảm thấy rất tiếc, bản thân không tự ra tay thì sao có thể thích. Mắt nhìn no rồi nhưng sao có thể vui vẻ bằng việc tự mình ra tay.”
“...”
Tả Tiểu Đa sáng suốt im miệng.
Lấy tu vi nông cạn của chính mình, không nói ở sinh thời, ít nhất ở trong rất nhiều năm tiếp theo đều không thể thoát khỏi bóng ma hắc thủ của vị Ngự Tọa đại nhân ở trước mặt này...
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhẫn một lúc sóng êm gió lặng, lui một bước biển rộng trời cao!”
Tả Tiểu Đa rất nhanh lại đắc chí.
Ta bo bo giữ mình, cũng vẫn có thể xem là một vị tuấn kiệt.
Sau khi tặng đồ vật xong, Tả Tiểu Đa, người đã giải xong nỗi sầu, cắt một khối trên đỉnh đầu của mình thành phiến mỏng giống như Tả ba đã làm, chuẩn bị cho vợ chồng Lý Thành Long một mảnh. Ngay cả tứ đại quân đoàn đều có thì huynh đệ nhà mình sao có thể không có?
“Cha, ngươi nói nếu ta đưa thứ này cho vợ chồng Lý Thành Long thì nên lấy bao nhiêu giấy nợ mới thích hợp? Ngài có con mắt tinh tường lại am hiểu giá thị trường. Con thực sự là một người không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng không muốn thua lỗ!” Tả Tiểu Đa có chút lưỡng lự hỏi, thái độ hết sức khiêm tốn.
“...”
Tả Trường Lộ dùng một chân đá bay Tả Tiểu Đa ra ngoài!
Lấy bao nhiêu giấy nợ mới thích hợp?
Ngươi thích lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu...
Hiện tại, lão tử vừa nghe đến việc muốn cho người ngoài là đã thấy tức...
Đây chắc chắn là một cuộc mua bán thua lỗ...
Trong phòng chỉ có hai người, Ngô Vũ Đình vô cùng yêu thích mà nhìn Bổ Thiên Ngọc trong tay, hốc mắt có chút đỏ: “Nhi tử tặng cho ta để bảo mệnh. Nhi tử của ta, cho dù đồ vật có quý đến mấy thì vì cha mẹ cũng có thể bỏ được.”
“Không phí công sinh ra.” Trong lòng Tả Trường Lộ cũng vô cùng ấm áp.
Nhớ tới cảnh Tả Tiểu Đa không chút do dự bóp nát Bổ Thiên Ngọc, trong mắt Tả Trường Lộ tất cả đều là vui mừng, ấm áp, trong miệng lại mắng: “Nhưng quá lãng phí!”
“... Lão khốn khiếp thích chết còn bày đặt!” Ngô Vũ Đình trợn mắt.
...
Tả Tiểu Niệm đi theo Tả Tiểu Đa đi ra. Tả Tiểu Đa nhìn trái phải thấy không có ai mới lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói: “Niệm Niệm mèo, sau khi Phi Thiên, sao lại không thấy Băng Phách của ngươi đâu nhỉ?”
Tả Tiểu Niệm nói: “Cũng không có chiến đấu gì, ngươi muốn nhìn thấy nó làm gì?”
“Bổ Thiên Thạch này, trong đó có một cái thiên đại kiêng kị, ngươi nhất định phải chú ý!” Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói.
“Kiêng kị gì?” Tả Tiểu Niệm tức khắc căng thẳng lên: “Chẳng lẽ sẽ gây thương tổn cho Tiểu Tiểu Đa?”
Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, nhìn trái phải rồi nói: “Nơi này không thích hợp để nói. Ngươi đi cùng ta, ta sẽ kỹ càng tỉ mỉ nói rõ cho ngươi.”
Nói xong, ngay lập tức lôi Tả Tiểu Niệm đang lộ ra vẻ mặt quan tâm vào Diệt Không Tháp.
Hiện tại trong Diệt Không Tháp, tất cả đều trống không...
Tiểu Cẩu Đát có bí mật gì?
...
“Nhi tử này của ngươi... Ai.” Tả Trường Lộ liên tục thở dài: “Niệm Niệm mèo quá thành thật! Sớm hay muộn đều sẽ bị hắn lừa đến mức không còn gì cả.”
Ngô Vũ Đình bĩu môi nói: “Cuối cùng còn không phải thành thành thật thật sinh nhi dục nữ làm trâu làm ngựa cho Tả gia các ngươi... Đều giống ta, cha nào con nấy, đàn ông đều không phải là thứ gì tốt!”
Tả Trường Lộ sáng suốt chuyển đề tài: “Đêm nay ăn gì?”
“Ăn ngươi cái đầu!”
Ngô Vũ Đình tức giận đứng dậy rồi bỏ đi.
“...”
Tả Trường Lộ sờ cằm, cũng đi ra cửa, nói với Lệ Trường Thiên, người đang xem đám người Lý Thành Long: “Lão nhị, ngươi lại đây một chút.”
“Tới lão đại.”
Lệ Trường Thiên xoát một tiếng đi tới, nói: “Ngài có chuyện gì?”
“Buổi tối bồi ta uống một chút, hai ta cùng nhau tâm sự... Thuận tiện, cho ngươi chút thứ tốt để bảo mệnh.” Tả Trường Lộ nói: “Ngươi đi bảo Đình nhi làm chút thức ăn đi.”
“Được rồi! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Lệ Trường Thiên tỏ vẻ chính mình rất vui. Trong khoảng thời gian này, lão đại đối với ta càng ngày càng lộ ra vẻ mặt ôn hoà.
Vì thế nhanh chóng đi tìm Ngô Vũ Đình: “Vũ Điểm Nhi, buổi tối ngươi làm thêm vài món thức ăn, ta và lão đại uống một chút. Thịt linh thú lấy nhiều chút, đặc biệt là gân chân...”
“...”
Vèo!