Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2228 - Chương 2226: Nhi Tử Hiếu Tâm (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2226: Nhi tử hiếu tâm (2)

Tả Trường Lộ vui vẻ cười, cầm một khối Bổ Thiên Thạch to bằng nắm tay trẻ con lên. Bàn tay thoáng ngưng kình, khua tay hoàn thành, chia một khối Bổ Thiên Thạch hoàn chỉnh ra làm mười phiến ngọc bài dày một cm. Hắn cảm thụ một chút năng lượng dự trữ bên trong, trầm giọng nói: “Chỉ một mảnh như vậy cũng đủ cho sư huynh của ngươi có thể khôi phục năm lần!”

“Chỗ nào cần dùng nhiều như vậy.”

“Nếu năm lần khôi phục còn không thể chạy thoát hoặc không thể chiến thắng, thì khôi phục 500 lần cũng vẫn sẽ chết.”

Tả Trường Lộ nói: “Ta sẽ thu xếp sao cho phù hợp, để lại ba khối cho chúng ta, như vậy là đủ rồi. Nhiều cũng không dùng được.”

“Không dùng được thì ngài và nương ta lấy đi.” Tả Tiểu Đa nói: “Dù sao ta đã đem cho thì sẽ không lấy lại.”

“...”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình mỉm cười ấm áp, nhìn nhau, nói: “Được.”

Phần hiếu tâm này của nhi tử làm vợ chồng hai người cảm thấy cả người thoải mái, nhất là trong lòng; trong chốc lát cảm giác... cho dù vì nhi tử mà phải đối đầu với vài vị thánh nhân... hình như... Ai, vẫn là không được...

Xem xét nguyên năng dự trữ trong Bổ Thiên Thạch, Tả Trường Lộ tính toán, cắt thành ngọc bài thì số lượng vẫn có hạn, nhưng cung cấp Tinh Hồn cho đám cao tầng bên này... thì cũng đủ rồi!

Dưới đại soái... phải xem tình huống cụ thể ra sao, cũng không thể cho một người một mảnh. Trong tứ đại quân đoàn Đông Tây Nam Bắc, sẽ cấp cho bốn vị đại soái mỗi người một mảnh, rồi lại cấp toàn bộ quân đoàn một mảnh, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Thế là đủ rồi.

Còn có phân lượng của đám người Vân Trung Hổ, Bạch Vân Đoá, Du Đông Thiên.

Dù sao người nào cũng là lãnh đạo, nếu có thủ hạ bị thương trí mạng, thì chỉ cần lấy Ngũ Thải Thạch ra là cứu được. Thứ này đương nhiên là thứ tốt, nhưng không nên phân cha quá rộng, lại càng không nên để ai ai cũng biết. Nếu không sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết...

Nói như vậy, Tả Tiểu Đa cho hai người họ tổng cộng có mười hai viên đá, thì có thể lưu lại ít nhất là chín khối để dự phòng.

Đây chính là tài nguyên đỉnh cấp, không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ, có thể không cần thì nhất định không cần.

Nhìn thấy Tả Trường Lộ chia cách Bổ Thiên Thạch, Tả Tiểu Niệm nghe huyền âm mà biết nhã ý nên vui vẻ nói: “Như vậy thì thật tốt. Nếu các đại quân có thứ này thì về sau số lượng thương vong sẽ...”

“Ngươi nghĩ nhiều quá. Đồ chơi này tốt thì tốt thật, cũng hoàn toàn xứng đáng là tài nguyên đỉnh cấp. Nhưng không phải là tài nguyên có thể tái tạo, nhất định phải có hạn chế, có phạm vi sử dụng.”

Tả Trường Lộ trợn mắt nói: “... Nếu không có hạn chế nghiêm ngặt mà lập tức giao cho quân đội... Tin hay không bốn thứ kia sẽ dùng hết chỉ trong một ngày? Sau đó quay đầu lại đòi ngươi, ngươi nói đã hết rồi bọn họ còn không tin, còn nháo ngươi. Cho dù biết rằng đồ chơi này hiếm như thế nào nhưng bọn họ cũng sẽ không quan tâm quá nhiều. Dùng cũng dùng rồi, hết thì hết. Dù sao đã dùng chỗ tốt trong đó để cứu người!”

“Nhưng vào lúc thời khắc quan trọng thì lại hối hận, luống cuống!”

“Điểm này cần phải suy xét châm chước liên tục.”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều tinh tế suy xét.

Một ngày Nhật Nguyệt Quan có mấy vạn người chết trận. Mọi người đều không muốn chịu một chút chiến tổn nào. Bổ Thiên Thạch này đương nhiên có ích cho bất kỳ người sắp chết nào nhưng không phải người sắp chết nào đều có thể sử dụng!

Trong tương lai chỉ sợ vấn đề lấy hay bỏ sẽ trở thành một câu hỏi lớn về lương tâm!

Giá trị của một người, nhất là vào thời khắc sống chết sẽ trở nên cực kỳ quan trọng!

Trên thế gian, từ trước đến nay đều chưa từng có công bằng, trước mặt sinh mệnh lại càng không có!

Đồng dạng là bệnh nan y, trọng thương, có người có thể khôi phục lại như lúc ban đầu, có người lại chỉ có thể chờ chết.

Nhưng phần không công bằng này, Tả Trường Lộ lại nhất định phải tự mình chế tạo ra. Dù sao, Bổ Thiên Thạch cũng không phải là thuốc trị cảm...

Tả Tiểu Niệm cũng học theo Tả Trường Lộ, cắt khối Bổ Thiên Ngọc kia của mình ra làm mười mảnh, đồng dạng cũng mang một mảnh trên người, còn chín mảnh còn lại tất cả đều trân trọng thu vào.

“Thứ này vô cùng trân quý, so với tín vật đính ước còn giống tín vật đính ước hơn. Ngươi sao có thể học theo cha ngươi, chia nó thành mảnh như vậy.” Ngô Vũ Đình nhìn Tả Tiểu Niệm, trêu đùa một câu.

Tả Tiểu Niệm không đỏ mặt chút nào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Cho ta chính là của ta, ta xử lý như thế nào chính là chuyện của ta. So tín vật đính ước còn giống tín vật đính ước thì sao, ta đã thu, ta xử lý!”

Ngô Vũ Đình cười ha ha, ra vẻ ác hành ác trạng nói: “Nha đầu ngươi trước trước sau sau đã thu bao nhiêu lễ từ Đa Đa nhà chúng ta. Chỉ là loại tín vật đính ước này thì chỉ sợ cũng đã thu vài ngàn kiện. Có phải hay không nên cho nhi tử của ta một chút ngon ngọt?”

Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, uốn éo người không vui: “Nương, ngươi rốt cuộc là đứng về phe ai!”

Ngô Vũ Đình hừ một tiếng nói: “Nhi tử của ta vừa tặng cho ta một lễ vật lớn như vậy, đương nhiên hiện tại ta phải đứng về phe nhi tử rồi. Cho dù trong lòng không nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn phải nói như vậy. Lấy đồ vật của người thì phải nương tay, nha đầu ngươi không biết sao?”

Ngay lập tức, Tả Tiểu Niệm làm nũng lên.

Một lát sau.

“Xử lý xong rồi?” Ngô Vũ Đình hỏi Tả Tiểu Đa.

“Xong rồi!”

“Xong rồi thì tốt, có thể tiến hành bước tiếp theo!”

Lời còn chưa dứt, một tay Ngô Vũ Đình đã xách Tả Tiểu Đa lên mà không cần phong ấn tu vi của hắn, ấn hắn lên đầu gối mình, thuần thục giơ tay lên. Một trận bàn tay bùm bùm rơi xuống.

Ngô Vũ Đình là ai, tu vi thực lực của nàng đã đến đỉnh điểm, lấy tu vi nông cạn mới Phi Thiên của Tả Tiểu Đa thì sao kháng cự đươc. Đương nhiên là nàng muốn làm như thế nào thì làm như thế nào, phong ấn hay không phong ấn tu vi cũng chỉ là điều thừa!

Tả Trường Lộ ở một bên trợ uy: “Dùng sức! Dùng sức đánh tên phá của này!”

“Đồ tốt như vậy lại bị tên tiểu vương bát đản đập nát! Vừa rồi thấy một màn như vậy, lão tử suýt chút nữa ngất! Quả thực chính là vô cùng phá của!”

“Cái gì là phá của, tiểu tử này chính là, phá của đến mức nhật nguyệt vô quang!”

“Không dạy dỗ hắn thì tật xấu phá của này khi nào mới có thể sửa!”

Bình Luận (0)
Comment