Tả Trường Lộ nói: “Cũng chỉ là đối đầu với Đạo Tổ, Tam Thanh thánh tổ, Yêu hoàng Đế Tuấn, và A Tu La Minh Hà lão tổ trong truyền thuyết mà thôi; Còn có Oa Hoàng bệ hạ...”
“Đúng... Nếu như truyền thuyết không sai thì...” Tả Trường Lộ thở ngắn than dài nói: “Tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ phải đối phó với bảy người kể trên mà thôi...”
“Ha hả... Vậy thôi...”
Ngô Vũ Đình trợn mắt: “Ngự Tọa đại nhân, ngài cũng thật là thư thả, lớn đến mức để thần thiếp lau mắt mà nhìn.”
Tả Trường Lộ buông tay: “Tâm không lớn... thì có thể có cách gì? Phiền toái bị nhi tử trêu chọc ra, ngươi không gánh? Được sao?”
Ngô Vũ Đình gục mặt xuống nói: “Dù sao ta không thể không gánh, ta sinh ra mà.”
“Ta cũng không có cách, cũng là do ta sinh.”
“Ai...”
“Người khác còn mạnh chút... Đặc biệt là Oa Hoàng bệ hạ, nói không chừng có thể nói chuyện được. Dù sao Oa Hoàng kiếm đều ở trong tay Đa Đa... Thế nào cũng có chút tình hương khói... Khó nhất hẳn là Yêu Hoàng bệ hạ...”
Ngô Vũ Đình nhớ tới thì phiền muộn vô cùng: “Chúng ta biến nhi tử của người ta thành tôn tử của chúng ta, hơn nữa còn đòi hồ lô của hắn... Chuyện này...”
Tả Trường Lộ cũng cảm thấy cái này khó giải quyết nhất, dừng một chút, nghĩ nghĩ, lúc này mới xoa tay nói: “Nếu Yêu Hoàng bệ hạ nguyện ý thì có thể để Tiểu Đa bái hắn làm cha nuôi gì đó. Thế thì bối phận chẳng phải đã được bù trở lại rồi sao...”
Ngô Vũ Đình cuồng trợn mắt: “Ngươi cho rằng những cường giả đỉnh cấp này đều ngu ngốc như Hồng Thuỷ?”
Hai người thương lượng hồi lâu, vẫn cảm thấy thúc thủ vô sách, bách bàn vô kế.
Hai người còn đang phiền muộn thì đột nhiên nhìn thấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cùng nhau đi vào.
“Cha, mẹ!”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Tả Trường Lộ lộ ra hắc tuyến: “Sao không gõ cửa đã đi vào? Lễ phép đâu?”
“Ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa vò đầu, cười ngây ngô, nói: “Ta nhớ tới một chuyện, cảm thấy cần phải nói cho hai lão một tiếng.”
“Chuyện gì lớn? Đến mức phải hấp tấp như vậy!”
Nghe thấy chữ “Lão” khuôn mặt Ngô Vũ Đình nhất thời đen lại.
Ánh mắt rất không tốt.
Tiểu tử này không chỉ gây rắc rối, mà còn chê nương già?
Muốn đánh.
“Ta còn có chuyện chưa nói. Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ!”
Tả Tiểu Đa lặng lẽ nói.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Nói thẳng ra đi!” Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình theo bản năng mà ngồi thẳng lên, lộ ra vẻ căng thẳng.
Đường đường là Ngự Tọa Tuần Thiên vợ chồng. Tâm tính lắng đọng do được mài giũa qua vô số tuế nguyệt, lại trong mấy ngày này, bị những chuyện do nhi tử gây ra, luân phiên phá công, hiện tại đều sắp biến thành chim sợ cành cong!
Tiểu tử này nếu nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ lại không nhỏ, thì nhất định không phải việc nhỏ. Sau khi nghe xong hồ lô đoàn tụ, tâm nguyện cả nhà đoàn viên, thần kinh hai người đều hết sức yếu ớt.
“Không phải chuyện xấu.” Tả Tiểu Đa dương dương đắc ý nói: “Ta quên có thứ tốt phải đưa cho các ngươi.”
“Hả? Thứ tốt gì?”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, lấy từ Diệt Không Tháp ra một viên Bổ Thiên Thạch rất lớn.
Khối này là một khối hoàn chỉnh, ước chừng to bằng đầu người, toàn thân tròn trịa, ẩn chứa vầng sáng năm màu.
Ánh mắt Tả Trường Lộ chìm xuống, lãnh đạm nói: “Dừng tay!”
Nhưng trước khi Tả Tiểu Đa lấy Bổ Thiên Thạch ra, tu vi vừa mới tấn thăng lên Phi Thiên lần đầu tiên bùng nổ đến cực hạn. Theo một tiếng bang giòn vang, Bổ Thiên Ngọc năm màu trong tay đã biến thành rất nhiều khối vụn.
Mỗi một khối đều to bằng nắm tay trẻ con, ước chừng bị chia ra làm 24 khối, 24 khối bằng nhau!
Tuy rằng là mới tấn thăng nhưng lực đạo kiểm soát nắm bóp vẫn rất đúng chỗ!
“...”
Tận mắt nhìn thấy một màn cực kỳ bi thảm như vậy, hai vợ chồng Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình khiếp sợ đến mức đứng lên.
Nhìn Bổ Thiên Ngọc vỡ vụn, bọn họ chỉ cảm thấy đại não trống rỗng...
Loại thần vật trong truyền thuyết này, bảo bối siêu cấp có thể trị liệu bất kỳ vết thương nào, bảo bối có thể trong nháy mắt bổ túc toàn bộ sinh mệnh nguyên khí... cứ như vậy bị Tả Tiểu Đa đánh nát?
“Ngươi làm gì vậy? !” Ngô Vũ Đình đau lòng đến không thở nổi, đôi mắt đỏ hoe.
Tả Trường Lộ cũng vô cùng tức giận, xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử. Điều này rõ ràng cho thấy hắn đang không khống chế được bản thân mà định đánh cho tên bại gia tử này một trận, nhất định phải từng quyền đến thịt, hung hăng mà đánh một trận.
“Ta... Ta không làm gì...”
Tả Tiểu Đa giật mình, hoảng sợ nói: “Ta chỉ cảm thấy... chúng ta thường xuyên không ở cùng nhau. Thứ này... ngài và nương ta mỗi người mang một khối. Mỗi người chúng ta cũng sẽ mang một khối, đề phòng bất cứ tình huống nào. Đồ tốt thì phải lấy ra dùng...”
Lửa giận nháy mắt biến mất.
Hai vợ chồng sũng sỡ đứng tại chỗ, trong phút chốc chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Hoá ra... nhi tử lo lắng chúng ta nên đưa bảo bối cho chúng ta...
“Nhưng cũng không cần phải làm vỡ...” Trong lòng Ngô Vũ Đình vừa cảm thấy ấm áp muốn rơi lệ, lại vừa cảm thấy đáng tiếc đến đau lòng, nói: “Không phải còn có một khối nhỏ sao?”
“Khối kia không còn chứa nhiều, làm sao đủ dùng.”
Tả Tiểu Đa kéo tay mẫu thân lại, đặt hai khối Bổ Thiên Ngọc lên, nói: “Hai khối này, ngài và cha ta mỗi người một khối.”
“Niệm Niệm mèo, ngươi cũng cầm một khối. Đồ chơi này có thể bảo mệnh toàn sinh, dùng để hoàn hồn tục mệnh rất tốt, hơn nữa còn rất kháng dùng.”
Tả Tiểu Đa cũng đặt một khối lên tay của Tả Tiểu Niệm.
Sau đó nghĩ nghĩ lại lấy ra mười khối: “Còn có sư huynh sư tẩu bọn họ, còn có ông ngoại, còn có những người khác... Cha ngài nhìn xem rồi chia ra.”
Tả Trường Lộ hít một hơi thật sâu, nói: “Chỗ nào cần dùng nhiều như vậy? Đây chính là Bổ Thiên Thạch, ngươi còn muốn mỗi người một khối sao? !”
“Cho ngài thì là của ngài, ngài xem xét rồi chia đi.”
“Như vậy thì trong tay của ta vẫn còn mười một khối, đủ dùng.” Tả Tiểu Đa cất đống còn lại vào không gian của Diệt Không Tháp. Mười khối chôn dưới núi, một khối đặt ở nhẫn không gian để tùy thời dự phòng.
Phân phối xong, Tả Tiểu Đa vỗ tay, ha ha ha nói: “Thế sự khó dò. Người một nhà chúng ta đều có Bổ Thiên Thạch hộ thân thì ta mới có thể an tâm phần nào!”
“Ngươi đứa nhỏ ngốc.”