Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2226 - Chương 2224: Mộ Tổ Tiên Bốc Khói (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2224: Mộ tổ tiên bốc khói (2)

Cũng may, trong buổi gặp mặt này, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều không uống trà, nếu không, nếu không thì thế nào cũng phải phun trà đầy người Tả Tiểu Đa, dù vậy thân thể vẫn cứng đờ.

Bốn tròng mắt đều nhìn thấy vẻ mặt dũng cảm, tiêu sái con trai phất tay nói “Chút chuyện nhỏ này đáng gì đâu!” chỉ cảm thấy trong lòng như có mười triệu con lạc đà Alpaca hò hét chạy vù vù ngang qua!

Trong phút chốc cả đất trời đều chạy chữ “Cmn!”

Chút chuyện nhỏ này đáng gì đâu!

Mẹ nó, chuyện của chín đại lục, có vẻ như cũng không lớn bằng chuyện này!

Đây là một nhân quả kinh khủng khiếp...

“Ngươi... Ngươi đã đồng ý như vậy? Thong dong phóng khoáng mà đáp ứng rồi?” Ngô Vũ Đình trong mắt tuyệt vọng nhìn con trai.

“Một chút việc vặt vãnh, không đáng nhắc đến, đáng nói chỗ nào chứ?”

Tả Tiểu Đa ha hả cười nói: “Có cái gì không thể đáp ứng? Chỉ là giúp mấy cái hồ lô tụ họp thôi, cũng đâu nói nhất định là tập hợp toàn bộ thành viên, thường thường thì gặp một cái là tốt rồi. Mẹ, mẹ, ngài không sao chứ? Mẹ...”

“...”

Ngô Vũ Đình trợn mắt ngã trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, thở dốc, cứng ngắc, mồ hôi đầm đìa...

Lão nương không muốn sống nữa...

Lão nương làm sao lại nuôi một con yêu tinh chuyên gây rắc rối như vậy chứ?

Ngươi nói ngươi ở đại lục Tinh Hồn thì cũng thôi đi, ngươi còn chạy đến Vu Minh gây chuyện...

Ngươi còn trêu đến Ma tộc, ngươi còn chọc đến Tinh Linh tộc...

Nếu cứ như vậy... cũng... xem như thôi đi, nhưng ngươi lại dám đáp ứng chuyện từ xưa đến nay thần phật đầy trời không ai dám đáp ứng, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến...

Còn muốn làm cho cả nhà hồ lô đoàn viên sum họp?

Cho dù chỉ gặp một cái, chuyện đó căn bản là làm không được!

Ngô Vũ Đình nhắm mắt lại, e rằng đám hồ lô còn chưa gặp nhau thì cả nhà chúng ta đã cùng nhau tụ họp ở cửu tuyền đó... con trai à!

Nghe hai âm thanh non nớt ghé vào chính mình bên tai kêu: “Bà nội, bà nội, ngươi làm sao vậy...”

Sau khi nghe hai tiếng gọi này, Ngô Vũ Đình đột nhiên lấy lại dũng khí.

Dù thế nào đi nữa, ta vẫn cần giúp con trai mình gánh vác chuyện này, mọi chuyện do người làm, hiện tại ta tuyệt vọng thì gánh vác như thế nào đây? Hơn nữa, chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập, thánh nhân... không hẳn là không thể địch lại!

Chính mình ngay cả hoá sinh hồng trần gian nan như vậy tu hành rèn luyện đều qua được... vì trải nghiệm luyện tập khó khăn khi chuyển thế giới... Nghĩ đến đây, Ngô Vũ Đình cảm thấy có lỗi, vực dậy tinh thần mạnh mẽ, nhìn Tả Tiểu Đa, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng: “Cẩu Đát, ngươi thật sự là con ngoan của mẹ! Đời này mẹ có thể sinh ra một đứa con trai như ngươi... đời trước… chắc đã tạo rất nhiều nghiệp...”

Tả Trường Lộ bất mãn nói: “Nói cái gì đó? Cái gì mà đời trước chứ?”

Hắn thở dài nói: “Hẳn là phải... nghiệp chướng tích lũy vô số đời... mộ tổ cũng muốn bốc khói...”

...

Cuộc thẩm vấn do cha Tả và mẹ Tả chủ trì, bị Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu hiện thân đã khiếp sợ đến nỗi không thể tiến hành tiếp.

Lần gặp mặt này, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều kinh ngạc, càng thêm hoang mang.

Trong nhận thức của cặp vợ chồng trẻ, cha mẹ của họ là những người thoải mái, không phải lo lắng về mọi thứ. Mặc dù hiện giờ có rất nhiều vầng sáng của Ngự Tọa Tuần Thiên, Ngự Tọa Phu Nhân được thêm vào, cũng chỉ có thân phận cao thâm hơn những người tu hành nhập đạo mà thôi. Trên khắp thế giới này, không nên có bất kỳ người hoặc vật nào có thể khiến họ xúc động, hoặc thậm chí là thất thố đến vậy.

Nhìn thấy ba mẹ vào phòng bàn bạc chuyện, Tả Tiểu Đa cũng chưa thu hồi ba đứa nhỏ lại, để bọn chúng chạy tới chạy lui bay tới bay lui trong sân...

Sau đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tả Tiểu Niệm.

“Hình như… cha mẹ cùng lúc nhìn thấy ba đứa cháu, vui mừng quá... không khỏi có chút thất thường.” Tả Tiểu Đa nói.

“Ha ha ha...”

Tả Tiểu Niệm lạnh lùng, toàn thân có khí lạnh như băng, xụ mặt nói: “Ngươi thực sự sinh ra.”

“Hì hì... ngươi nói gì vậy, đây là lời mà một người cha nên nói sao? Hơn nữa, bọn chúng tuy cũng tốt, nhưng không tốt bằng ngươi sinh ra... ngươi sinh mới đúng là hai chúng ta sinh...” Tả Tiểu Đa trơ mặt ra.

“... Nói linh tinh cái gì chứ!” Tả Tiểu Niệm vừa thẹn vừa vội lại lúng túng: “Ai muốn sinh cho ngươi!”

“Ngươi sinh cho ta!”

“Ta không muốn sinh cho ngươi đâu!”

“Sinh mười đứa là được rồi, ta không cần đủ một đội bóng đá đâu!”

“Không được, vậy nhiều lắm! Ngươi đâu phải sinh lợn con chứ?”

“Tám đứa đi, không được ít hơn.”

“Không được!”

“Sáu, sáu đứa có thể chứ? Lần này không thể ít hơn.”

“Vẫn còn nhiều lắm!”

“Ta đây sẽ lùi lại một bước lớn... ít nhất, ít nhất cũng phải hai đứa đi, một trai một gái, hợp lại thành chữ hảo, đây đã là điểm mấu chốt của ta rồi, ngươi không được giẫm lên điểm mấu chốt của ta mãi như vậy.”

“... Hai đứa... có thể cân nhắc...”

“Oa oa oa... Ngươi hứa rồi đó nha!”

“... Xí, ta không đáp ứng... Ta không... Ta mới không... Ngươi khi dễ người ta...”

Tả Tiểu Niệm bị đào từ vỏ chăn ra, xấu hổ quay eo bỏ chạy. Tả Tiểu Đa đương nhiên là... hấp tấp đuổi theo...

Một đường tiếng cười không dứt.

Sau đó, ba đứa nhỏ Tiểu Bạch, Tiểu Tửu và Tiểu Tiểu bắt đầu chạy theo sau mông Tả Tiểu Đa. Tả Tiểu Đa đuổi theo Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Niệm lên trời xuống đất để chạy trốn, phía sau lại luôn có một chuỗi cái đuôi dài...

Lệ Trường Thiên và Bạch Vân Đóa nhìn thấy thế thì nhịn không được thở dài.

“Tuổi trẻ thật tốt.”

...

Giờ phút này, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đang vui đùa ầm ĩ nào biết mình đã khiến ba mẹ buồn như thế nào. Bọn họ chỉ lo chơi đến khí thế ngất trời...

Ngự Tọa Tuần Thiên và Ngự Tọa phu nhân, hai đại cự đầu lúc này lại ngồi ở trong phòng, cảm giác cả người vô lực, dường như thân thể đều bị rút sạch, sau một lúc lâu vẫn không nói gì...

“Nhi tử này của ta... rõ ràng chính là đến để đòi nợ. Thật không hổ là gen của ngươi, chỗ không dễ chọc thì hắn lại trêu chọc, trêu chọc xong còn không xem ra gì. Hắn là điển hình của loại người không biết thì không sợ.”

Ngô Vũ Đình ngồi phịch xuống ghế, hữu khí vô lực nói: “Những chuyện mà hắn trêu chọc ra, bằng hai cơ thể già nua này của chúng ta thì sao có thể gánh được...”

Tả Trường Lộ cũng có chút đau răng, nói: “Gánh không được cũng phải gánh. Ai bảo chúng ta sinh ra hắn đâu.”

“Tính toán phải chống lại ai đi.”

Ngô Vũ Đình lẩm bẩm nói: “Hiện tại ta chỉ cần suy nghĩ một chút là cả người không có tí sức lực nào...”

“Cũng chỉ có vài người.”

Bình Luận (0)
Comment