Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2239 - Chương 2237: Nồi Thiên Đạo (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2237: Nồi Thiên Đạo (2)

“Người nhập đạo tu hành, đầu tiên đạo tâm phải kiên nghị ôn hòa, nhưng mà một khi đạo tâm mất thăng bằng, mặt trái trạng thái cảm xúc của người trong cuộc đột nhiên bùng nổ, tâm tình ắt phải chuyển biến bất ngờ… Những thứ này đều có thể suy ra được.”

“Mà nói đến tâm tính, nhân số quân đội đông đảo, từ trước đến giờ trọng nhất là sĩ khí, nếu như vừa mới khai chiến, liền đã có một nhóm người có lòng quyết tử, liều chết dốc sức chiến đấu, thì sẽ rất dễ lây sang những người khác, cho dù biết rõ sẽ chết nhưng vẫn sẽ dũng cảm quên mình mà xông lên… Ngược lại cũng vậy, nếu như lúc vừa mới bắt đầu khai chiến đã có người chạy trốn, vậy thì cho dù những người còn lại dù ban đầu có lòng chiến đấu kiên định, nhưng theo dòng người chạy trốn càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng sẽ chạy, so với sĩ khí, hùa theo cũng là một tâm tính dễ dàng xuất hiện nhất trong quân đội.”

“Mà từ đây, sẽ lộ ra tầm quan trọng của lính cũ. Tại sao tự cổ chí kim chiến tranh trong đội ngũ quân đội, thứ quan trọng nhất là lính cũ? Bởi vì lính cũ dám chiến, hơn nữa, lính cũ xông lên có thể nhanh chóng kéo lính mới theo trở thành lính cũ.”

“Trong ba phương, quanh năm đối kháng chính là Vu Minh và Nhân tộc Tinh Hồn chúng ta, tại nơi đấu kháng lâu dài này như này, tại cái nơi quanh năm suốt tháng kiếp sống thiết huyết như này, sản sinh ra nhân tài quân sự cũng không ít hơn thiên tài tu hành.”

“Nhìn lại quân đội Đạo Minh, bọn họ nói là liên minh, thực ra thì hầu hết thời gian đều ở hậu phương, tiếp xúc chiến đấu ít lại càng ít; sẽ phát sinh ra loại chuyện này, thậm chí còn xuất hiện tan vỡ, thật ra thì... đây cũng là chuyện hợp tình hợp lí.”

“Bình tĩnh xem xét mà nói, ta vốn dĩ là cũng không coi trọng chiến lực quân sự của Đạo Minh, chẳng qua là cân nhắc qua ba phương đã đạt tới liên minh ẩn giấu, Vu Minh cũng sẽ không như năm xưa cực đoan tấn công như vậy, chiến lực Đạo minh cứ coi như là có kém đi nữa, vượt qua thời kỳ thích ứng lúc ban đầu, lại kéo dài thêm một năm hai năm nữa, cho dù không thể trở thành đội quân tinh nhuệ, cũng có thể coi như quân chi viện dự bị mà sử dụng, nhưng sự thật chứng minh là ta đã quá lạc quan rồi... Trải qua lần thất bại này, Ngự Tọa đại nhân, sau này cho dù là đối mặt với Ma tộc hay là đối mặt Yêu tộc... lúc cần đại quân có thể chiến đấu, quân đội của Đạo Minh... chúng ta đều cần phải thận trọng cân nhắc, nếu như còn xuất hiện những tình huống tương tự, cũng không phải là chỉ cần dựa vào sức lực của một người hoặc là mấy người là có thể thay đổi chiến cuộc.”

Tả Trường Lộ than thở: “Ta hiểu, chiến dịch này nếu không phải Hồng Thủy Đại Vu đã đạt được nhận thức chung với ta từ lâu, há có thể nhẹ nhàng như vậy.”

“Thế nhưng người có đạo tâm kiên định, cũng không phải chịu ảnh hưởng.”

“Hoặc là nên nói, chỉ là ảnh hưởng tương đối hơi nhỏ mà thôi. Nói cho cùng, chuyện này, cuối cùng vẫn là sai lầm của Đạo Minh, nếu như đem toàn bộ chuyện này quy kết cho thiên đạo, mấy ngàn vạn tướng sĩ của chúng ta ai sẽ tâm phục chứ? Ta đồng ý cách nói của ngươi, nhưng Đạo minh, vẫn cần phải chịu trách nhiệm đó, trả một cái giá thật lớn!”

Đông Phương Chính Dương không nói thêm gì nữa.

Hắn vốn dĩ cũng không có ý muốn chối bỏ trách nhiệm cho người của Đạo Minh, hắn nói những lời này càng không có cách nghĩ muốn công bằng, mục đích của hắn chỉ là nhắc nhở cho Tả Trường Lộ chuyện này mà thôi, còn người của Đạo minh, có chết hay không, hay hoặc là chết như thế nào, có liên quan gì tới hắn đâu?

Cao thủ cao cấp của ba đại lục, ở trong sự kiện Nhật Nguyệt Quan lần này toàn bộ đã chạy tới tiền tuyến, nhưng mà mọi người đều là phát hiện, toàn bộ chuyện này, mọi người cũng đều không thoát thân được rồi...

Chuyện này, có thể nói là bực bội hết sức!

Tiếp theo sau đây, những người nhàn rỗi không làm gì, cũng bắt đầu mở ra hoạt động chiến trường nhỏ, ngày ngày chỉ đích danh ước chiến.

Mười hai Đại Vu liên tục ra sân, Đạo Minh Thất Kiếm kiếm khí trùng tiêu, các vị đại lão Tinh Hồn cũng ngày ngày nhảy ra bên ngoài, các Thiên Vương của Đạo Minh Vu Minh Tinh Hồn, cũng đều thường xuyên bị khiêu chiến.

Đến về sau, ngay cả đến nguyên soái của các đại quân đoàn, các đại tướng, cũng đều bắt đầu rối rít noi theo bên trên, ước chiến với cao thủ đối phương tầng thứ xấp xỉ nhau.

Vì vậy ngày nào cũng đánh tới gà bay chó chạy, hơi có mấy phần rảnh rỗi sinh nông nổi, động một cái liền xảy ra khuynh hướng không thể thu dọn được.

Quân không thấy, giữa mỗi một trận của những người này, động tĩnh lớn đến mức chỉ hận không kinh thiên động địa, mà những người khác nhìn thấy, song phương đều là tình thế không chết không thôi, ngày ngày trình diễn trận quyết đấu, rung động quần sơn ầm vang, mặt đất rung chuyển.

Mà các võ giả bình thường đang bận tu bổ phòng tuyến, hoặc là củng cố, hoặc là thỉnh thoảng chiến đấu, hoặc là trợ giúp xây dựng lĩnh vực Cấm Không...

Có không ít người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lại mỗi lần bên trên có trận chiến đấu, cũng mở sòng bạc, làm nhà cái đánh bạc!

Người trong quân đội hiếm có mấy cái bài bạc này, con bài bạc hàng đầu, mọi người đều là đầu đao liếm máu, có hôm nay không biết liệu có ngày mai làm người bán mạng, ai còn để ý chút tiền đó; rất nhiều người chỉ cần là tham gia đánh cuộc là sẽ đặt lên toàn bộ tài trên người, thắng thì coi như có thêm một khoản tiền, thua thì coi như cho anh em chút tiền! 9 000 000 0 00 00 0 000

Còn thua bao nhiêu thắng bao nhiêu... Mọi người cũng không quan tâm nữa, dù sao thì cho dù có là thua đến mức nghèo rớt mồng tơi thì vẫn có thể ăn chực người chiến hữu bên cạnh, chỉ cần người vẫn còn ở đây, tiền thì có là cái gì, đó chính là khốn kiếp...

Ngày nào cũng đánh, mỗi một ngày đều gây ra động tĩnh lớn là một phái bị đánh tới tình cảnh chết đi sống lại, nhưng từ đầu tới chân, từ trên xuống dưới cũng chưa có một ai chết cả.

Nhưng mọi người cũng không thấy kỳ lạ, đều là cấp cao của các phe, ai mà không có mấy kĩ năng độc đáo bảo vệ tính mạng chớ, chỉ cần phân thắng bại là được.

Dù sao thì đến cấp cao như các đại lão, nếu là dễ dàng bị chết trận, mới đó mới là chuyện lạ đó...

Đạo lý này, mọi người đều hiểu.

Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy…

Cả nhóm xúm vào, cuộc sống lại trôi qua càng ngày càng vui, sâu sắc cảm nhận được cuộc sống lại có tư vị như vậy... chuyện này cũng là quả thực là một văn hóa và hiện tượng kỳ quái trên chiến trường...

Bình Luận (0)
Comment