Đợi cho đến khi đại quân Vu Minh trọng chỉnh kỳ cổ xông lên, đối phương bên kia cũng đã làm hết công tác chuẩn bị từ lâu rồi.
Đạo Minh bên kia, sĩ quan phạm sai lầm lần này, được hạ lệnh cống hiến cho đại lục, lúc lấy thân tu xây dựng lĩnh vực Cấm Không... Chuyện không bình thường nhất đã xảy ra, vậy mà lại chạy trốn hết gần một nửa!
Ước chừng hơn ba trăm người, dưới sự suất lĩnh của một vị Thiên vương, tập thể sợ tội đã lẻn trốn!
Chuyện này, quả thật chính là lấy da mặt của Đạo Minh Thất Kiếm vứt xuống dưới chân của tất cả cường giả ba đại lục mà ra sức dẫm!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Hỏa Đạo Nhân tính tình nóng nảy xấu hổ chút suýt nữa đã tự sát ngay tại chỗ...
Hỏa Kiếm và Vân Kiếm trong Thất Kiếm cùng nhau xuất thủ, truy sát những tên đã chạy trốn.
Dù sao nếu không bắt hết những tên kia về quy án, thì hai vị đạo nhân cảm thấy bản thân không còn mặt mũi mà sống tiếp...
...
Bên kia thành Thượng Kinh.
Sau khi trải qua thảm kịch Bắc Đẩu Sát Trận lần trước, các đại gia tộc từng nhà đều đều yên lặng hơn rất nhiều.
Mà trận chiến Nhật Nguyệt Quan lần này, quả thật dẫn tới động tĩnh quá lớn, dẫn tới hầu hết cao thủ của rất nhiều các gia tốc, đều phải đến tiền tuyến.
Ngay cả Vương gia, cũng phái ra hai mươi vị cao thủ Phi Thiên đến tiền tuyến cống hiến.
Cứ như vậy, chiến lực dự trữ cao cấp của Thượng Kinh cấp tốc co lại, nhưng mà vốn là thế cục cực đoan rõ như ban ngày, lại lập tức hòa hoãn trở lại.
Mặc dù loại hòa hoãn như này, mỗi người đều biết là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa bùng nổ, nhưng mà...
Trước mắt không có bất kỳ ai vạch rõ cả, chính là yên lặng như nước, dửng dưng không dao động.
Tất cả gia tộc, đều đang ầm thầm tích trữ lực lượng, đang chuẩn bị cho một khắc lôi đình bùng nổ kia đến.
Mà trong hai ngày tiếp theo, Tả Tiểu Niệm phát hiện Tả Tiểu Đa vừa tỉnh lại đã có hành động cử chỉ rất cổ quái, có lúc không giải thích được mà ngây ngô cười hì hì mấy tiếng với cái ghế, có lúc lại tự lẩm bẩm một mình với cái cây trong sân, có lúc lại nói lẩm bẩm với một con kiến dưới mặt đất...
Lúc gặp người, lại càng có lúc trầm tư, có lúc lại cau mày...
Lúc không có chuyện gì làm, thì một mình chui vào trong Diệt Không Tháp ngồi tĩnh tọa, ở trong Diệt Không Tháp vừa ngồi xuống thì đã phải ngồi mấy ngày.
Ừm, mấy ngày này là chỉ thời gian bên trong tháp.
Đám người Lý Thành Long đánh bị thương lại khỏi, khỏi rồi lại bị thương... Liên tục nhiều lần vòng đi vòng lại, tuần hoàn qua lại, Tả Tiểu Đa còn chưa thoát khỏi tình trạng nhập định ngồi tĩnh tọa một lần...
Loại chuyện này, quả thực là có chút khác thường.
Tả Tiểu Niệm lo lắng mấy ngày, dứt khoát thay đổi hành động, nàng quyết định đi theo bên cạnh Tả Tiểu Đa, quan sát Tả Tiểu Đa ở khoảng cách gần.
Mà tình huống quỷ dị khó hiểu này một mực kéo dài hết đến mấy tháng sau, cuối cùng mới được cải thiện.
Tả Tiểu Đa khôi phục lại dáng vẻ vốn có, hành động cử chỉ, phục hồi lại như cũ.
Mà trên thực tế...
Khoảng thời gian này hành động cử chỉ của Tả Tiểu Đa cổ quái, đương nhiên không phải là vô duyên vô cớ, quả thực lần này hắn lấy được quá nhiều truyền thừa.
Nhiều đến mức trong lúc nhất thời khó mà tiêu hóa hết được, nhưng trải qua mấy tháng thời gian hòa hoãn, để cho hắn từ từ làm theo, cái gọi là hành động động tác cổ quái quỷ dị, đương nhiên là không còn.
Nhắc tới thì, lần này Tả Tiểu Đa dung hợp cử động của Tạo Hóa Bàn, thật đúng là có nguy hiểm tương đối, chỉ là trong lần nguy hiểm này, cũng không hề nằm trong dự tính của Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, thậm chí là bản thân Tả Tiểu Đa.
Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình đặt lực chú ý lên việc đề phòng tồn tại khả năng tàn hồn của Thanh Long thánh quân đoạt xác, tất cả chuẩn bị, cũng đều là dựa trên tiền đề này, thậm chí bản thân Tả Tiểu Đa cũng tưởng tượng như vậy, nhưng nguy hiểm thật sự của Tạo Hóa Bàn, vốn dĩ cũng không nằm ở đây.
Ừm, hoặc là nên nói, cái gọi là nguy cơ của Tạo Hóa Bàn, thật ra là trong cái tạo hóa đưa đến.
Dĩ nhiên, cũng là trùng hợp. Bởi vì trước kia mới vừa nhận lễ vật, những thứ truyền thừa kia của Đông Phương đại soái.
Trước kia Tả Tiểu Đa đã nhận rất nhiều Ngọc Giản của Đông Phương đại soái cho, cũng đã làm cho đại não không gánh vác nổi, thần hồn đã đến giới hạn chịu đựng.
Hơn nữa còn chưa kịp tiêu hóa hết hoàn toàn.
Mà nay đột nhiên lấy được tin tức khổng lồ của Tạo Hóa Bàn rót vào, nhất thời làm cho đại não quá sức chịu đựng, hành động cử chỉ không giống người thường, có thể nói là thể hiện trạng thái cơ bản nhất của mặt trái, một cái không tốt, não thức bị toàn bộ thông tin phát trực tiếp xâm chiếm, tiếp đó bị tan vỡ, Tả Tiểu Đa sẽ biến thành một người đần độn.
May mắn là Tả Tiểu Đa chống đỡ nổi, càng may mắn hơn là có sự tồn tại của Diệt Không Tháp, vừa cho Tả Tiểu Đa nhiều thời gian để hòa hoãn, tiếp nhận thông tin, thích ứng trạng thái, nhưng lại không thật sự tiêu hao quá nhiều thời gian thực tế, nếu không thật sự vô tri vô giác trải qua thời gian lâu như vậy trong thực tại, thì đã phải bỏ lỡ rất nhiều đại sự.
Nếu như Tả Tiểu Đa dung hợp Tạo Hóa Bàn lúc chưa đột phá Phi Thiên, sợ rằng bây giờ đã biến thành một tên bệnh tâm thần cả ngày chỉ biết chảy nước miếng, hơn nữa không biết là sau bao nhiêu năm mới có thể khôi phục trở lại nữa...
Nhưng lần này Tả Tiểu Đa tiêu hóa truyền thừa Tạo Hóa Bàn, vì vậy cũng thu được rất nhiều chỗ tốt.
Thoáng như hỗn độn Thiên Đạo Chi Lực vô tận kia, khiến cho tu vi của Tả Tiểu Đa, bước được bước tiến dài, một hơi tấn thăng lên tới Phi Thiên trung giai.
Mà một chỗ tốt nữa đó lại là... dưới sự chèn ép của hỗn độn Thiên Đạo Chi Lực, Chúc Dung Chân Hỏa trong cơ thể bướng bỉnh đã lâu, đã hoàn toàn buông xuống cao ngạo 'Lão tử đệ nhất thiên hạ', bắt đầu dung hợp với Tả Tiểu Đa, dung hợp chân chính trên ý nghĩa, sẽ không phân biệt nữa!
Mà loại trạng huống này, làm cho công pháp của Tả Tiểu Đa, bất kể là Viêm Dương chân kinh, hay là Nguyên Hỏa quyết, đều là nước dâng thuyền cao hát vang tiến mạnh bước một bước dài!
Lần tiến bộ này, quả thật là sự thay đổi về chất!