“Có biết gớm không hả? Trên đó toàn là nước bọt của chó.” Thiếu nữ ghét bỏ nhìn miếng thịt, giận dữ nói.
“Thì ra ngươi cũng hiểu được cảm nhận của ta.”
Người thNiên huynh thản nhiên nói: “Không phải là ta không tha thứ cho ngươi, chỉ là ta cũng cảm thấy rất ghê tởm.”
Sau đó hắn vung tay, ném toàn bộ miếng thịt cho con chó nọ.
“...”
Loại náo nhiệt này, tất nhiên không thể hấp dẫn được Tả Tiểu Đa, nhưng hắn lại dừng lại, say sưa quan sát.
Bởi vì khí đen tai ương trên mặt người thNiên huynh này và cả tương lai mà Tả Tiểu Đa nhìn thấy được, khiến cho hắn phải dừng bước.
“Kim Vân Sinh, năm ngày sau chết dưới tay Tham Lang bà bà.”
Tiểu Đa nhìn thNiên huynh tên là Kim Vân Sinh trước mặt này, không nhịn được tặc lưỡi không ngớt.
Phụ nữ đáng sợ thật!
Chẳng qua là nghe xong mấy câu tranh cãi này, thì Tả Tiểu Đa đã dựa vào chỉ số IQ tuấn tú tiêu sái ảo tưởng ra tất cả tình tiết quá trình, từ đó hiểu được ngọn nguồn sự việc, cho tới tình hình chi tiết.
Thậm chí trên những thứ cơ sở này, quá mức tưởng tượng ra hết một trăm mấy nghìn chữ về hình ảnh ngoại tình cảnh tượng nhân vật ngôn ngữ hành động vân vân…
Khăng khăng bên đó vẫn đang tiếp tục, có thừa chưa hết.
“Nhưng ta cũng là bị gạt, trước đó ta cũng không biết…”
“Khi ngươi đồng ý một mình ra ngoài uống rượu với hắn thì không thể xem như bị lừa dối nữa.”
“Nhưng ta…”
“Ngươi một không gia thế, hai không võ lực siêu mạnh, ba không quan hệ, bốn không đầu ốc, năm không tiền… Tại sao người ta hẹn ngươi uống rượu? Dựa vào cái gì ngày nào cũng mời ngươi ăn cơm? Ngoại trừ gương mặt, cơ thể này của ngươi, ngươi còn chỗ nào có thể thu hút loại người đó? Chỉ cần ngươi nêu ra một mục, thì ta coi như ngươi cũng là người bị hại.”
“Nhưng ta…”
“Trong mắt người đàn ông, lúc ngươi đồng ý đi ăn với người ta thì đồng nghĩa đã chấp nhận ám thị của hắn.”
“Vì thế mọi việc xảy ra sau đó đều nên như vậy, toàn là chuyện lẽ phải.”
“Mà từ khi đó bắt đầu, chúng ta đã không còn quan hệ, một lần bất trung, trăm lần bất dung, ta không chấp nhận ngoại tình, một lần cũng không được.”
Lúc này, trong mắt Kim Vân Sinh đầy đau khổ, đau lòng, chỉ không có vùng vẫy: “Ta có thể không bận tâm tới quá khứ của ngươi, cũng chưa từng hỏi trước khi ngươi theo ta như thế nào ra sao, cho dù trước kia ngươi trải qua nhiều người nhiều việc, ta chỉ yêu cầu sau khi ngươi ở bên cạnh ta, đừng để ta mất mặt về vấn đề này là được, thì đủ rồi, mặc dù ngươi là sau khi chơi đủ mới đến tìm ta, nhưng chỉ cần từ nay về sau không chơi nữa, ta vẫn chấp nhận được, có thể đồng ý, vì người ta yêu, ta chịu làm người dự bị.”
“Tuy nhiên, ngươi chưa từng bận tâm ta, cái gọi là lời hứa với ta, chỉ nói trên miệng thôi, dù lần này ta tha thứ cho ngươi, sau này vẫn sẽ có lần tiếp theo, kế tiếp nữa… Đau dài chi bằng đau ngắn, chúng ta kết thúc đi! Có lẽ ngươi sẽ áy náy và tự trách mình, nhưng sau sự áy náy ngắn ngủi, vẫn sẽ làm theo ý mình… Còn ta, lại phải mang cặp sừng cả đời.”
“Chuyện này, thứ này… Một lần cũng đã quá nhiều.”
Kim Vân Sinh rảo bước to.
Thiếu nữ gào khóc kéo lại tay áo của hắn, phụt một tiếng, tay áo bị xé rách, chỉ trong phút chốc thì Kim Vân Sinh biến mất trong dòng người.
Thiếu nữ chảy nước mắt nhìn Kim Vân Sinh đi xa, trong mắt đã từ ước ao, biến thành tuyệt vọng, tối tăm, sau đó, thay vào kia lại trở thành nỗi hận điên cuồng.
“Ta hận ngươi! !” Thiếu nữ gào thét: “Ngươi đợi đấy!”
Nàng đột ngột quay người, vừa khóc vừa chạy xa.
Du Tiểu Hiệp xoay người nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả lão đại, tại sao không cho ta ra tay dạy dỗ thứ không liêm sỉ đó chứ?”
Vừa rồi Du Tiểu Hiệp gần như muốn ra tay xen vào, lại bị Tả Tiểu Đa kéo lại.
“Không đáng để ra tay.”
Tả Tiểu Đa lắc đầu.
Thật ra không phải không xứng đáng, mà bởi người phụ nữ này sắp làm chuyện có liên quan tới sống chết của Kim Vân Sinh.
Mà Kim Vân Sinh…
“Thật vô liêm sỉ, cắm sừng người đàn ông của mình, thế mà còn có mặt mũi oán trách người đàn ông của mình nữa… Ta thì rất thắc mắc, sao nàng không hận người đàn ông dụ dỗ nàng? Dựa vào điều gì chứ?”
Du Tiểu Hiệp tức giận bất bình: “Ta không ưa loại phụ nữ này nhất.”
“Hiện tượng xã hội thôi, không đáng kể tức giận như vậy.” Tả Tiểu Đa lạnh lùng cười nói: “Một đời người, ai nấy đều có cách sống của riêng mình, mỗi người có cuộc gặp gỡ của mỗi người, chỉ thế thôi.”
“Tóm lại ta chính là không ưa nổi, đến lúc nào cũng là không ưa nổi.”
“Hãy nhịn lại!”
Mấy người lại đi dạo một hồi, thấy sắc trời đã không còn sớm, thì kiếm chỗ ăn cơm bữa, ăn cơm xong, Du Tiểu Hiệp rời đi với vẻ mặt đầy tâm sự.
Trước khi hắn đi gửi một văn kiện cho Tả Tiểu Đa, trong đó là hành động, cho tới nhân viên biến động và chiều hướng tương ứng của tất cả thế gia lớn gia tộc lớn ở Thượng Kinh trong quãng thời gian này…
Tả Tiểu Đa cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp chuyển nội dung bên trong đi cho Lý Thành Long.
Lý Thành Long gửi sang đây một dòng: Nhận được.
Tả Tiểu Đa bèn không còn quan tâm tới việc này nữa, tiếp tục thuận theo thần thức, dọc đường tìm đến đó cùng Tả Tiểu Niệm.
Vừa rồi trước khi Kim Vân Sinh đi, Tả Tiểu Đa đã bỏ một tia thần niệm trên người hắn.
Đây là manh mối quan trọng, sao có thể không trông coi kỹ càng.
“Kim Vân Sinh, nam, hai mươi hai tuổi, năm ngày sau bị bạn gái hãm hại, lúc bỏ chạy tình cờ gặp được Tham Lang bà bà ẩn núp ở nơi bí mật, bị giết một cách vô tội.”
Thật ra tin tức này rất mơ hồ.
Vì địa điểm, thời gian, quá trình của sự kiện đều không có, hầu như chỉ có một kết quả.
Nhưng đây đã là manh mối duy nhất trước mắt, may mắn có một kết quả là đủ rồi, chỉ cần trông chừng hắn chặt chẽ, thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm thấy Tham Lang bà bà.
Kim Vân Sinh một mạch về tới căn nhà thuê của mình, tiện tay đóng cửa lại, phịch một cái ngồi xuống, khắp người chán nản, hai tay che mặt lại, nước mắt sớm đã từ trong khe ngón tay tuôn trào ra.
Giờ phút này, trong nhà thuê vẫn sót lại mùi hương của cô bạn gái.
Hắn là võ giả tầng dưới đáy, đến Thượng Kinh dốc sức làm việc kiếm sống, cực khổ kiếm công việc, mỗi ngày cố gắng làm việc, chính là muốn tạo một tương lai tốt đẹp cho nàng, trông mong có một ngày, mình khoác bộ áo cưới trắng tinh lên cho nàng…