Thậm chí hắn đều suy nghĩ xong phòng tân hôn tương lai phải làm sao, đóng góp trả trước, mua căn nhà nhỏ chút trước, vị trí hẻo lánh một ít, sau đó đợi khi đã có con, xem điều kiện đổi một căn khác, sinh con dưỡng cái, vân vân…
Hắn nghĩ tới mức rất sâu xa.
Thậm chí kể cả sau này dưỡng lão như thế nào… đều đã dự tính xong.
Có điều, suy nghĩ khá tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc, lần phản bội này của bạn gái đã đập vỡ vụn mọi kế hoạch viễn cảnh này!
Điện thoại đang không ngừng reo lên, nhưng hắn trước sau vẫn không nghe máy.
Có vẻ như thế giới này dều đã hoàn toàn vô nghĩa với hắn.
Không biết ngây ngốc ngồi đó hết bao lâu, bầu trời cũng đã tối xuống, hắn mới đứng dậy, mở tủ lạnh ra, lấy hai gói mì gói ra như cái xác không hồn; mới nhớ lại chỉ còn một mình, một gói là đủ rồi.
Hắn ăn tô mì này mà không biết mùi vị ra sao.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới cha mẹ ở nơi phương xa, không cầm được phát ra một tiếng thở dài.
Không phải không muốn chết, mà là thật sự không dám chết…
Cho dù gặp phải phản bội, nhưng vẫn cần sống qua ngày, vẫn phải sống.
Hắn tuỳ tiện ăn hai miếng để hơi no bụng, nhìn nhà thuê chật hẹp, chợt nhớ lại con chó lang thang trên đường vừa rồi.
“… Sống tới mức thật sự không bằng con chó đó… Ít ra con chó kia không cần phải mệt mỏi như vậy, cũng không cần chịu đựng nhiều như thế, không có nhiều tình cảm cần phải đối mắt cỡ này, người không bằng chó, lại không phải chỉ nói suông mà thôi…”
…
Tả Tiểu Đa định vị vị trí của Kim Vân Sinh, cũng không quá để ý, đã rời khỏi cùng Tả Tiểu Niệm.
Tả Tiểu Đa biết rằng cần phải qua thêm năm ngày sau, Kim Vân Sinh mới gặp phải vận rủi.
“Vì duyên gặp gỡ, hết cùng lại thông, khi đó… Dứt khoát làm một trận tạo hoá cho hắn.” Tả Tiểu Đa nghĩ vậy.
Trước giờ Tả Tiểu Đa đều không phải người tốt thích lo chuyện bao đồng.
Nhưng hắn thật lòng cảm thấy Kim Vân Sinh này gặp chuyện khá quả quyết dứt khoát; tuy lúc này hắn đau khổ đòi sống đòi chết, nhưng trước đây khi cắt đứt, lại quyết đoán kịp thời, tuyệt đối không dây dưa, không vương vấn.
Tả Tiểu Đa vô cùng tán thưởng tính cách như thế!
Ít ra cũng là một người đàn ông… Không khiếp nhược!
Hai người về tới nhà, bất ngờ phát hiện Lữ Nghênh Phong và Lữ phu nhân đang ngồi ở trong phòng khách, Lý Thành Long kề cạnh nói chuyện; Hạng Băng thì tiếp đãi pha trà, chuẩn bị bữa tối.
Khi Lữ gia chủ và phu nhân đối mặt đám người Tả Tiểu Đa vẫn luôn hiền hậu, bọn họ nhớ nhung con gái, thì đến xem thử học sinh của con gái. Bây giờ mọi thứ đều sáng tỏ, Lữ phu nhân hận không thể đón hết đám người Tả Tiểu Đa vào Lữ gia, để mình ngắm từng ngày…
Mấy đứa trẻ này đều là tâm huyết của con gái, gửi gắm hy vọng của con gái…
Đêm hôm đó, Lữ gia chủ và phu nhân cũng không ở lại bao lâu, ăn cơm xong thì Lữ Nghênh Phong kéo theo Lữ phu nhân lưu luyến không rời rời khỏi.
Sau đó tất cả mọi người càng không còn việc khác, tập thể tiến vào Diệt Không Tháp, tranh thủ thời gian tu luyện.
Lúc này tu vi của toàn bộ người đều đang nằm trên đường xe tốc hành: Tất cả mọi người vừa mới đột phá Phi Thiên, hiện tại không cần phải làm việc khác, chỉ cần thiên tài địa bảo tu luyện vật tư, phụ trợ tu luyện, tinh tiến tu vi, như vậy mà thôi.
Đủ loại ăn, các kiểu nuốt, đủ thứ hấp thu, mọi kiểu cá voi nuốt biển …
Đường tàu nhanh như vậy có thể duy trì suốt cho tới trước Hợp Đạo!
Đương nhiên, sau mỗi lần hấp thu đều phải kèm theo đánh đập qua muôn ngàn thử thách, mới có thể khiến linh khí thoái biến thành trạng thái linh khí phù hợp cảnh giới Phi Thiên nhất, lớn mạnh vượt bậc là một chuyện, nền móng bên trong bản thân tinh thuần hùng hồn cũng không thể thiếu được.
Bây giờ yêu cầu của bọn họ đối với Tinh Hồn Ngọc đã tới mức độ Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm thấp nhất, bình thường một giây thì có thể biến Tinh Hồn Ngọc trung phẩm hoặc thấp phẩm thành bột phấn, nhưng căn bản không tác dụng gì.
Nếu trực tiếp dùng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm phụ trợ tu luyện tất nhiên là tốt nhất, nhưng quả thật trên đời này Tinh Hồn Ngọc cực phẩm quá hiếm hoi, thật sự thiếu hụt tài nguyên.
Đương nhiên Tả Tiểu Đa không thiếu, nhưng đối với nhu cầu của nhiều người như vậy, chút tài nguyên đó trong tay hắn lại xa vời không đủ, chắc chắn phải mua riêng.
Mà trong lúc này, bối cảnh thực lực siêu cấp nhị đại của Tả Tiểu Đa đã có đất dụng võ.
Tìm ra một số điện thoại do Ngô Vũ Đình lén lút để lại cho mình rồi gọi sang đó: “Xin hỏi phải chú Đinh không? Ta là Tả Tiểu Đa. Ừm ừm… Mẹ ta bảo cha ta từng nói chú Đinh là người tốt… Chú Đinh đã quá khen, thật ra không có việc gì, chỉ là lỗ hỏng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm dùng để tu luyện rất to, bọn ta muốn mua một ít…”
“… Vậy không được, bọn ta chắc chắn phải trả tiền, nếu không mẹ ta sẽ đánh ta, người Tả gia bọn ta hành sự quang minh lỗi lạc nhất, sao có thể chiếm lợi ích của người mình chứ…”
“Dạ được dạ được, cảm ơn chú Đinh… Còn về vấn đề cần bao nhiêu… Tóm lại là cần rất nhiều, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng vui…”
“Dạ được cảm ơn chú Đinh…”
Còn một bên khác, Tả Tiểu Niệm cũng bắt đầu gọi điện thoại, liên lạc người khác: “Các chủ, Cửu Trùng Thiên Các chúng ta còn Tinh Hồn Ngọc cực phẩm không? Bọn ta muốn mua một ít, vật tư dùng để tu luyện không đủ rồi…”
“Cảm ơn các chủ… Không cần không cần, bọn ta phải trả tiền chứ, hoặc dùng tài nguyên đổi lấy cũng được… Điểm thưởng của ta? Điểm thưởng của ta cao chừng này rồi ư? Có thể đổi Tinh Hồn Ngọc cực phẩm?”
Tả Tiểu Niệm sững sờ một hồi.
Cống hiến của ta lớn như vậy ư?
Tả Tiểu Niệm quả thật đã bị tin tức ở đầu bên kia điện thoại làm cho choáng váng... điểm tích phân của bản thân ở Cửu Trùng Thiên Các, vậy mà có thể đổi được hơn ba nghìn khối Tinh Hồn Ngọc cực phẩm?
Nhiều đến vậy sao? Từ lúc nào mà ta làm nên cống hiến to lớn đến vậy chứ?
Đây quả thật là chuyện vui ngoài ý muốn nha!
Tả Tiểu Đa lại gọi điện thoại đến bộ tài chính: “Có phải là bộ trưởng Dương không? He he, cháu là Tả Tiểu Đa, chú Nam nói nếu có chuyện gì cần cứ nhờ ngài giúp đỡ... ngài khách sáo quá rồi, ừm, có thời gian ngài và chú Nam cứ đến nhà cháu chơi, mẹ cháu nấu cơm ngon lắm đấy, lần sau nhà có tiệc cháu nhất định mời ngài...”
“...”