“Các vị đều còn nhớ những tờ giấy nợ này chứ nhỉ? Dù sao hiện tại cũng rảnh rỗi không có gì làm, các ngươi cũng tích lũy nhiều năm như vậy rồi, có phải nên thanh toán phần lãi trước không nhỉ... có câu nói rằng nuôi một thằng choai choai lão tử nghèo luôn, ta hiện tại nuôi tới hai đứa, áp lực cuộc sống lớn lắm nha, các ngươi không biết đâu, số tiền phải tiêu để nuôi dưỡng một đôi trai gái ấy hả, hiện tại hai vợ chồng tôi cũng đã không gánh nổi nữa rồi, còn cần các vị hồi báo lại một hai phần đây...”
Nghe lời này, đồng tử của mỗi người đồng loạt nhìn thẳng.
Cmn chứ... chuyện từ năm nào rồi? Mấy tờ giấy nợ này vậy mà ngài vẫn còn giữ hả?
Đây là chuyện mà con người làm ra đó hả?
Đây là chuyện mà Ngự Tọa Tuần Thiên nên làm đó hả?
Mặt đâu? Mặt mũi để đâu mất rồi?
Nhân tính vặn vẹo!
Không có đạo đức!
Chỉ nuôi một đôi trai gái đã ép Ngự Tọa Tuần Thiên thành thế này hả? Chắc chúng ta tin ngài đấy...
“Tuyệt đối đừng nói nhảm với ta, mau chóng thanh toán khoản nợ của từng người đi, đợi xong đợt thanh toán này, các ngươi nhớ viết một giấy nợ mới sau khi thanh toán xong hôm nay nha.”
Tả Trường Lộ mỉm cười: “Ở chỗ ta vừa mới có được Bổ Thiên Ngọc, đợi một lát sẽ phân phát cho các ngươi, nhưng nói rõ trước nhé, đây là món đồ chiến lược quan trọng, không những không được dùng quá đà, mà còn nghiêm cấm dùng cho người ngoài ngoại trừ chúng ta. Dùng hết rồi cũng không còn nữa đâu! Có hiểu không?”
Vừa nghe Tả Trường Lộ giải thích Bổ Thiên ngọc là thứ gì, con mắt của tất cả mọi người đều đã sáng lên như bóng đèn vậy.
Bổ Thiên Ngọc, đồ tốt nha!
Cho dù trái tim có bị người khác đánh nát, đan điền bị đập vỡ, cũng có thể hồi phục trong vài giây ngắn ngủi!
Cái này căn bản là... tin tốt nhất trên chiến trường nha, một đại bảo bối vô cùng nghịch thiên đó!
“Nam Chính Càn.” Du Đông Thiên phẩy tay.
“Cái gì?” Nam Chính Càn có chút buồn bực.
“Ngươi qua đây.” Du Đông Thiên cười híp mắt.
“Có chuyện gì?” Nam Chính Càn mờ mịt đi về phía trước.
Phốc!
Du Đông Thiên ngưng tụ nắm đấm, đánh nát đan điền của Nam Chính Càn đang không chút phòng bị nào!
Máu tươi phút chốc văng tung tóe, thảm kịch đột nhiên xảy ra trước mắt!
Nam Chính Càn kêu lên một tiếng thảm thiết, hai tròng mắt gần như lòi hết ra ngoài: “Ngươi...”
“Thử nghiệm một xíu.”
Du Đông Thiên dán khối Bổ Thiên Ngọc của mình lên người Nam Chính Càn, năm giây sau...
Nam Chính Càn hoàn toàn hồi phục về thời kỳ đỉnh phong vô cùng rõ ràng, một chút vết thương cũng không thấy đâu.
Nếu không phải trên mặt đất còn một bãi máu tươi bắn tung tóe, sợ rằng mọi người cũng không tin Nam Chính Càn vừa bị thương thiếu chút mất mạng.
“Quả nhiên là bảo bối tốt nha!” Du Đông Thiên chơi đùa khối Bổ Thiên Ngọc, yêu thích không rời tay.
Nam Chính Càn tức điên luôn: “Du Đông Thiên, cái tên chó nhà ngươi! !...”
Hắn xem như đã hiểu được rồi, hành động vừa rồi của Du Đông Thiên rõ ràng là đang trả thù việc lần trước hắn đứng xem náo nhiệt, chứ không tìm ai không tìm, cứ phải lấy lão tử hắn làm thí nghiệm...
Sao ngươi không đi tìm Đông Phương Chính Dương kìa?
Vừa quay đầu nhìn, vậy mà Đông Phương Chính Dương đã chạy đến trước mặt Tả Trường Lô, bắt đầu thành thành thật thật viết giấy nợ... mắt không láo liêng, cứ như cái gì cũng không thấy vậy.
Thật sự là cải tử hồi sinh đó nha!
Trời ạ!...
Mọi người phút chốc kích động hẳn lên, lần lượt vây lên tính toán khoản nợ, quy thành phần lãi.
Ban nãy Tả Trường Lộ có nói rõ, lãi lúc trước chưa trả hết, sẽ không có tư cách viết giấy nợ Bổ Thiên Ngọc nha!
Chính là có khí phách như vậy đấy, chính là lưu manh như vậy đấy!
Ngô Vũ Đình đứng ở một bên thu nợ, ngoại trừ hiện kim và chuyển khoản, còn lại đều lấy hết, hở một chút lại dừng lại, ngoài cười trong không cười: “Chỉ có nhiêu đây? !”
Thế là người bị hỏi lập tức cười trừ, lại móc ra thêm một đống lớn...
Khi đến lượt Cầm Sát, rốt cuộc xảy ra vấn đề.
Ngô Vũ Đình nhìn thứ mà Cầm Sát lấy ra, ngoài cười trong không cười: “Hơ hơ... chỉ có vậy thôi à?”
Mặt Cầm Sắt hết xanh lại trắng: “Lệ Vũ Điểm, ngươi đừng có mà quá đáng!”
“Hừ, ngươi muốn thế nào?” Ngô Vũ Đình trợn mắt.
Cầm Sắt quay mặt đi, nói với Tả Trường Lộ: “Tả ca, ta vẫn luôn đợi ngươi... Hiện tại cường giả ai cũng tam thê tứ thiếp, đó là chuyện rất bình thường, ta cũng không mong ngươi cho ta danh phận gì, ta nguyện ý...”
Ngô Vũ Đình bị dọa một trận, lập tức nhận đồ, đổi thành khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng nói: “Cầm cô cô... được rồi được rồi, lãi như vậy đã đủ rồi.”
“Thế này là đủ rồi?” Cầm Sát liếc mắt nhìn nàng: “Ta cảm thấy, không đủ lắm.”
“Đủ rồi đủ rồi, còn nhiều thêm không ít.” Ngô Vũ Đình tranh thủ thời gian lấy ra một phần, ít nhất một nửa, đẩy về cho Cầm Sát: “Ha ha, không dùng hết nhiều như vậy, những thứ này ngươi lấy về đi…”
Ăn nói có chút khép nép.
Đây rõ ràng là lần đầu tiên của Ngô Vũ Đình trong nhiều năm như vậy!
“Nhiều hơn nhiều đến vậy?”
“…Đúng vậy…”
“Coi như ngươi thức thời.”
Ngô Vũ Đình tức đến cả người run rẩy, nhưng lại giận mà chẳng dám nói. Bà đây từ lúc sinh ra tới giờ cũng chưa thấy qua người muốn làm tiểu tam mà còn có thể ở trước mặt chính thất kiêu ngạo đến vậy!
Nhưng mà… Việc này thật sự không thể kích thích nàng! Vốn dĩ cái tên này bận tâm đến mặt mũi thân phận sẽ không hành động, nếu như chính mình kích một cái… Dứt khoát ra tay liều lĩnh vậy thì hỏng bét rồi…
Hơn nữa còn có thể có lý do chính đáng: Chính thất nói ta không dám, vậy ta liền làm cho nàng xem!
Ngô Vũ Đình dù như thế nào cũng sẽ không đưa ra cơ hội như vậy! Chẳng sợ chính mình phải chịu chút uất ức!
Tả Trường Lộ ở một bên khác cũng trắng bệch cả mặt, tròng mắt đều có chút xanh lét… Hù chết ta rồi, hù chết ta rồi!
Cuối cùng… Cầm Sát đã hoàn thành bàn giao tiền lãi, đến trước mặt Tả Trường Lộ, khẽ vươn tay: …
Tả Trường Lộ nghĩ ngợi, chần chừ đưa qua một tờ giấy, ho khan một cái: Viết… Viết giấy nợ?
Vù…
Tờ giấy trong tay Cầm Sát đột nhiên bốc cháy lên.
Trở thành tro tàn.
Cầm Sát mím môi, ánh mắt lạnh băng, vẻ mặt lạnh băng.
Ánh mắt như đao, như kiếm, như thương!
Ý nghĩa thực rõ ràng: Ta đã muốn làm vợ bé cho ngươi, ngươi thế mà lại muốn bảo ta viết giấy nợ? Có tin ta chơi thật luôn không?
Tả Trường Lộ có chút hoảng hốt quay đầu nhìn Ngô Vũ Đình.
Ngô Vũ Đình nghiêng mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy.