Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2250 - Chương 2248: Bảo Bối Là Thứ Có Để Lại Hậu Quả

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2248: Bảo bối là thứ có để lại hậu quả

Trên mặt Tả Trường Lộ co rúm một chút, vội vàng chọn một miếng ngọc dày một chút, nhét vào tay Cầm Sát. Ngươi nhanh đi đi… Ta sắp bị ngươi chơi chết rồi…

“Hừ!”

Cầm Sát cầm lấy Bổ Thiên Ngọc, kiêu ngạo ngẩng đầu mà rời đi.

Hừ, ta còn chỉnh không được hai vợ chồng các ngươi sao? Thế mà còn muốn bắt chẹt ta…

Thật sự cho rằng ta muốn làm vợ bé cho tên đàn ông của ngươi sao… Cầm Sát ta, cũng không phải loại người như thế!

Lệ Vũ Điểm, nhìn ngươi bị dọa kìa… cô nàng đây không thèm giành với ngươi nha!

Vợ chồng Ngự Tọa Tuần Thiên, phá lệ lần đầu ăn trái đắng…

Tả Trường Lộ khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tim gan đều đang nhảy lên từng hồi. Rõ ràng mà cảm giác được, cuộc sống tối nay của mình, sợ rằng sẽ trải qua rất không dễ chịu…

Thậm chí trong khoảng thời gian những ngày sau này đều sẽ trải qua rất không dễ chịu, cực kỳ không dễ chịu, tương đối không dễ chịu đó ông trời ơi, thật sự là tai vạ gió bay…

“Hí hí, hí hí…”

Một vòng người xung quanh mạnh mẽ chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tiếng cười thấp thoáng.

Mặt Tả Trường Lộ nhăn như táo tàu, lặng lẽ liếc một vòng.

Tiếng cười vốn dĩ không lớn ở xung quanh lập tức dừng lại, im bặt.

Người tiếp theo là Tây Môn Liệt, đầy mặt nịnh nọt: “Lão đại… Ta… Viết giấy nợ…”

“Chỉ biết viết giấy nợ! Ngươi còn có thể làm được chút gì? Có thể có chút tiền đồ hay không? !”

Tả Trường Lộ lập tức tìm được mục tiêu trút giận, giận dữ nói: “Cứ không thể vàng ròng bạc trắng được sao? ! Cả một đời người, thậm chí ngay cả chút tích góp tối thiểu cũng không có, làm nam nhi thân bảy thước, ngươi nói cả đời này ngươi đều đã làm những gì, còn có thể có thành tựu gì, có điều gì hy vọng, lúc đầu ta sao lại mắt mù, đem nhiều tài nguyên như vậy cho ngươi, còn để cho ngươi viết giấy nợ, ngươi đến đời nào mới trả được?...”

Tây Môn Liệt đầy mặt sững sờ: Vừa rồi mỗi người đều viết giấy nợ, cũng không thấy ngươi nói gì… Tại sao đến ta thì…

Đám người bên cạnh nhịn cười, rối rít thúc giục: “Ngươi nhanh lên! Một tên đàn ông to xác làm dáng vẻ nũng nịu cái gì chứ?”

Tây Môn Liệt chật vật, ăn nói khép nép nói: “Nhưng bây giờ ta thật sự không có gì …”

“Không có thì đi sang một bên, mau lên!” Những người khác nhao nhao lên.

Cả gương mặt Tây Môn Liệt đỏ bừng như quả cà chua.

Chân tay luống cuống, nhìn qua cực kỳ đáng thương …

Cuối cùng vẫn là nhờ Du Tinh Thần đứng ra hoà giải tốt nói giúp cho vài câu, mới được ghi giấy nợ như ý nguyện, lấy được Bổ Thiên Thạch…

Cứ thế sau khi phân phát mười lăm miếng Bổ Thiên Thạch, Tả Trường Lộ căng thẳng tuyên bố: “Đã hết, cơ bản mỗi quân đoàn một miếng, Tả Hữu Thiên Vương một người một miếng, đám người Cầm Sát, Đao Ma, Kiếm Quân, Ma Tổ mỗi người một miếng, Đế Quân hai miếng, những người khác không có đãi ngộ này…”

“Đây là thứ quan trọng, hơn nữa… Tất cả mọi người đều là loại người am hiểu sâu sắc thiên địa tạo hóa, cho dù bảo vật này có nội hàm sâu xa, chung quy vẫn là nước không nguồn, có số lần giới hạn, ta cũng không biết một miếng thế này có thể cứu được mấy người, thế nhưng… Tuyệt đối không thể lạm dụng.”

“Chừng mực trong đó, do các ngươi tự mình nắm chắc, gặp được tình huống như thế nào cần phải dùng như thế nào, nên dùng ở chỗ nào, ta sẽ không can dự, nhưng đừng đến làm phiền ta, trong tay ta cũng không còn thừa nữa!”

Giọng nói của Tả Trường Lộ thực nặng nề.

Mọi người cũng đều hiểu rất rõ, giấy nợ đã viết, đồ tốt đã lấy, nhưng trách nhiệm trên vai cũng càng thêm nặng nề.

Có được thứ này, chắc chắn sẽ nhiều thêm một tầng lực lượng bảo mệnh!

Thế nhưng, quân nhân coi trọng nhất là tình chiến hữu, ai cũng không muốn nhìn thấy những đồng đội chiến hữu của mình chết đi, vậy nên…

Các vị đại soái đã có thể thấy trước được tình huống, mỗi lần sau khi chiến đấu, các đại quân đoàn đều sẽ mang đến rất nhiều tướng sĩ bị thương nặng sắp chết đến trước mặt chính mình, đám người đông nghịt quỳ đầy trên mặt đất cầu xin…

“Đại soái, cứu lấy hắn đi…Ta biết ngài có linh dược, có thể hoàn hồn tục mệnh, khởi tử hồi sinh…”

“Đại soái, cầu xin ngài phát lòng từ bi đi…”

“Đại soái, đây là anh em đồng đội của chúng ta …”

“Đại soái, cầu xin ngài…”

Nghĩ đến loại hình ảnh này, bốn vị đại soái cũng cảm thấy Bổ Thiên Thạch trong tay mình có chút phỏng tay!

Chỉ có một miếng mỏng như vậy, có thể cứu được mấy người?

Nếu như buông thả sử dụng, hữu cầu tất ứng mà nói, e rằng chỉ một cuộc chiến mà một bộ phận đơn vị nhỏ gặp phải, toàn bộ đều phải hao sạch!

Cho nên nói, loại bảo bối nghịch thiên này, là thứ tuyệt đối có để lại hậu quả.

Vậy nên… Thứ này cụ thể nên dùng thế nào, vẫn thực sự phải có quy định, cộng thêm nghiêm chỉnh chấp hành mới được.

“Ta nói đã nói hết, nặng nhẹ trong đó, tự mình nắm chắc, tất cả giải tán đi!”

Tả Trường Lộ cảm thấy mình nhất thiết phải nhanh chóng đuổi hết tất cả mọi người đi, hắn đã cảm giác được khí lạnh của vợ mình càng ngày càng dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.

Trong nháy mắt đám người tản ra như chim muông, Tả Trường Lộ đi theo chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng Ngô Vũ Đình: “Ngươi đi theo ta.”

“Mẹ Tiểu Đa… Chuyện này thật sự không thể trách ta, ta hoàn toàn không có ý nghĩ nào…”

Tả Trường Lộ đau khổ ra mặt.

“Lời ngươi nói kia không phải trọng điểm, ngươi tạm qua đây!” Ngô Vũ Đình lôi kéo Tả Trường Lộ, vụt một cái lập tức không thấy bóng dáng.

Đám người có tâm nhận lệnh ra vẻ như đã rời đi, nhưng kỳ thực đều ở cách đó không xa chờ xem chuyện, mỗi người đều vô cùng thất vọng…

“Chữ thảm viết in hoa luôn đó…” Du Đông Thiên rung đùi đắc ý, đầy mặt đều là vui sướng khi người gặp hoạ.

Bây giờ cũng chỉ có Hữu Lộ Thiên Vương bất cần đời, coi trời bằng vung, phóng đãng vô kỵ như vậy, nói ra lời mà mọi người muốn nói mà không dám nói, nếu là cha hắn, Trích Tinh Đế Quân, cũng chưa chắc có tinh thần can đảm như vậy!

Thế nhưng tinh thần can đảm này, thay cho hành động, đó là việc phải trả một cái giá rất đắt, Hữu Lộ Thiên Vương một câu còn chưa nói xong, giữa bầu trời lập tức răng rắc rơi xuống một lưỡi đao cực lớn, lưỡi đao cực kỳ lớn dài bốn mươi mét kia, nhìn thấy mà rợn người, may mà chỉ có chuôi đao nện lên đầu Du Đông Thiên, chưa đến mức một đao bêu đầu…

“Ta sai rồi…”

Bình Luận (0)
Comment