“Tiềm lực lớn bình thường... Đây chính là uy năng to lớn tích lũy trong nhiều năm bởi cơ thể của Thí Thần Thương. Ừm, hoặc chuẩn xác hơn chính là ma khí tinh thuần nhất.”
Yên Thập Tứ nói tới đây thì hắn tức giận chịu không nổi.
Bởi vì những thứ này vốn là của hắn, vì chấm dứt nhân quả trước đó mà bản thể Thí Thần Thương đã cưỡng ép ra sức mạnh to lớn giao cho hắn …
“Lúc ấy tai họa cận kề, đối phương cần lực lượng mạnh mẽ thủ quan tọa trấn, thậm chí là tập kích lão đại ngài... Chẳng phải đã bộc phát một trận sao. Sau khi bộc phát, thần hồn của ta quá suy yếu, hoàn toàn không thể không chế nổi nguyên khí, sau đó lão đại lại bắt ta ra...”
“Vốn là trạng thái hồn và lực tách rời... Ta ra, những lực lượng kia dĩ nhiên sẽ lưu lại trong cơ thể nàng, đều biến đổi thành nội tình của nàng...”
Yên Thập Tứ khóc rấm rứt nói: “Vị Chiến cô nương này mới thật sự là vận khí tăng cao, không làm cái gì cả nhưng trong thân thể lại có toàn bộ Ma Quân Chi Lực tinh thuần của nhiều năm... Còn được lão đại bảo vệ thần hồn cho nàng, chỉ chờ nàng tỉnh lại sẽ chiếm dụng Ma Nguyên tinh thuần kia, dung hợp thành một, lập tức lột xác trở thành cao thủ của cao thủ... Haiz... Đúng là một người càng giận điên người hơn mà!”
Yến Thập Tứ không biết nói cái gì cho tốt.
Bản thân là người thừa kế đã được định sẵn, nhưng chẳng biết tại sao trong mơ màng đã bị tước đoạt tất cả sức mạnh. Cần một lần nữa tiếp tục cố gắng mới có thể lặp lại vinh quang, nhưng lại có một người không biết gì, trong lúc hôn mê lại nhận được tất cả, ngươi nói xem chuyện này tìm ai nói lý được đây?
“Vậy ngươi cần bao lâu mới có thể khôi phục trình độ vốn có?” Tả Tiểu Đa vô cùng bất mãn nói.
“Chuyện này của ta cực kỳ lâu... Chủ yếu là do thiếu tẩm bổ cho ma hồn...”
Yến Thập Tứ thật sự có hơi chột dạ, nhụt chí: “Ngài chưa từng giao thủ với ma tộc, với chủng ma hồn như ta không thu được, chỉ có thể dùng thủ đoạn cơ sở bình thường nhất để trợ giúp tu luyện, hiệu suất dĩ nhiên không nhanh nổi...”
“Ma hồn?” Tả Tiểu Đa ngẩn ra một lúc: “Hồn phách Ma tộc?”
“Không phải, là ma công mà Ma tộc tu luyện, đương nhiên sẽ tỏa ra ma khí, lại tinh luyện tinh túy hơn...” Yến Thập Tứ yếu ớt nói: “Về phần hồn phách, là thứ Bạch tỷ tỷ và Hắc ca ca thích, ta không cần cũng không dám đoạt, muốn cướp cũng không mạnh tới...”
“Bạch tỷ tỷ? Hắc ca ca?” Tả Tiểu Đa sửng sốt.
Cái này là nói tới ai?
“Chính là...” Yến Thập Tứ hơi sợ hãi, hốt hoảng nhìn chằm chằm sau lưng Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu đang nhìn Yến Thập Tứ với đôi mắt sáng rực.
Không nhịn được đổ mồ hôi: “...”
Cuộc sống, một ngày bằng một năm dần qua đi…
Ở nơi một ngày dài bằng một năm như này, đối với Tả Tiểu Đa đã chờ lâu mà nói thì không coi là quá khoa trương!
Trong Diệt Không Tháp đánh tới chết đi sống lại nhiều lần, Lộ Lộ vừa đi ra đã nhận ra, thời gian một ngày dài bằng một giờ còn chưa trôi qua, sao không phải là một ngày bằng một năm…
Bên ngoài, chỉ ngày hôm sau nhưng bên trong đã đi qua thật nhiều tháng, một ngày dài bằng một năm dường như không kém gì.
Rốt cuộc, rốt cuộc…
Đến ngày thứ năm đỉnh điểm, bọn người Tả Tiểu Đa đi ra cùng nhau, thật sự không phải vì chiều lòng ai mà thật sự trong Diệt Không Tháp quá mức buồn bực.
Ngoại trừ Hạng Xung sống chết không muốn ra ngoài, chỉ ở bên cạnh Chiến Tuyết Quân thì những người khác đều không thiếu ai, sẵn sàng hành động.
Nguyên nhân dẫn tới chỉ bởi vì một câu của Tả Tiểu Đa.
“Đêm nay, ta muốn làm chút chuyện, có thể phải đánh một trận.”
Vừa nghe tới câu này, mọi người đã sung sướng bùng nổ!
Thế là đi ra hết.
Tất cả mọi người nhìn như hành động riêng rẻ, nhưng trên thực tế vẫn lấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm là trung tâm, ra ngoài đi thẳng tới thành Tây.
Kim Vân Sinh được Tả Tiểu Đa khen ngợi làm việc quả quyết, không dây dưa, nhưng mấy ngày nay lại cứ sống ngơ ngơ ngác ngác, hai ngày qua chưa từng ra khỏi cửa.
Làm việc quả quyết, không dây dưa không có nghĩa là không thương tâm, không đau lòng, không thất vọng, đau khổ. Chuyện này đã tạo thành một đả kích với hắn, có thể nói là mang tính chất hủy diệt.
Tuy rằng chính hắn chủ động nói chia tay, nhưng mỗi thời mỗi khắc, trong lòng của hắn lại đau đớn như phanh thây xé xác.
Một đoạn tình cảm đã từng tạo thành bao nhiêu vui vẻ thì cũng tạo thành bấy nhiêu tổn thương. Hơn nữa nhưng tổn thương này không phải đến từ từ như nước chảy đá mòn mà là đánh thẳng tới một đường, kéo dài không dứt. Tình huống lúc này của Kim Vân Sinh chính là như vậy.
Hắn không rõ bản thân mình thế nào.
Rõ ràng ta không cần nàng, rõ ràng là nàng có lỗi với ta, nàng vượt quá giới hạn.
Vì sao ta chủ động từ bỏ nàng mà bản thân lại đau tới không muốn sống, còn phải đau lòng, chua xót, chứ không cần phải thất vọng đau khổ sao?
Bởi vì tình trường của hắn còn quá mới, dĩ nhiên không rõ, hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị cùng người kia làm bạn đời, xây dựng bản kế hoạch tương lai. Thậm chí, hắn đã làm xong tất cả chuẩn bị nỗ lực vì người kia, một khi kết thúc thì cả trái tim, thật ra trong khoảnh khắc đó cũng đã trống rỗng.
Trống rỗng, không phải ngưng tổn thương, đau đớn, lạnh lẽo mà là gần như chết đi!
“Đã bốn ngày... Trong căn phòng đó sao vẫn còn mùi hương của nàng?”
Kim Vân Sinh tự mình lẩm bẩm.
Hắn tùy tiện ăn một cái bánh bao và dưa muối, chuẩn bị đi làm buổi trưa.
Giống như trái đất sẽ không ngừng xoay dù bất cứ người nào mất đi. Trong lòng hắn không tốt thế nào thì thời gian vẫn trôi qua, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, sinh mệnh cũng không thể bỏ qua, trách nhiệm phải gánh vác còn rất nhiều.
“Ha ha...”
Hắn nhìn vào gương cười giễu một tiếng: “Có đôi khi ta rất khâm phục sự cố chấp của ngươi, rõ ràng sống không bằng một con chó nhưng nhất định phải cố gắng cho mình giống người...”
Đóng cửa, bỏ khóa.
Kim Vân Sinh dùng sức xoa trên mặt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là cuộc điện thoại của bạn gái cũ hẹn gặp mặt hắn.
Kim Vân Sinh đã từ chối.
Nhưng người kia lại gọi tới, chân thành tình cảm, không thể chối từ.