Xuất thân hoàn thân như hắn, đã sớm trèo lên cảnh giới Huyền Tu, cho dù là ánh mắt độc đáo biết được mọi thứ không tầm thường, cũng đều được dùng qua rất nhiều bảo vật xuất chúng, nhưng hiệu quả phục hồi nhanh chóng, thậm chí xúc tiến nội công tăng lên giống như Thiên Tinh Thánh Thủy thì thật là hiếm thấy!
Giống như người áo đen nói, bây giờ đối với cái gọi là mất máu hắn đã không còn lo lắng nữa, càng không kiêng kỵ gì!
“Vậy thì tiếp tục?” Người áo đen híp mắt.
“Đương nhiên là tiếp tục!”
Lúc này, lòng tin của Quân Trường Không đã tăng lên, có nhiều bảo dược ở đây như vậy, còn sợ bản thân đổ máu nữa sao?
Nói đùa chắc!
Tranh thủ thời gian xong việc mới là chính đáng!
“Haizzz, vừa rồi người không nên ngăn cản ta, bây giờ vết thương kéo màng rồi, còn phải cắt thêm lần nữa.” Quân Trường Không cười ha ha, giả vờ phàn nàn.
“Vì để điện hạ an tâm, tăng thêm một phần lòng tin, có trắc trở này cũng không uổng công.” Người áo đen mỉm cười, điềm đạm nói.
“Haizzz, tới tiếp tục nào, lại tới một dao nữa.”
Quân Trường Không cười ha ha.
Người áo đen nói: “Vừa rồi trong giây phút tinh vị tối dần, điện hạ có thấy ánh sáng lóe lên không?”
“Thấy được. Đây là...” Quân Trường Không hít thở hổn hển.
“Đây cũng là... Khoác hoàng bào, chỉ là phân lượng còn ít chưa đủ thành chuyện.” Tiếng nói của người áo đen khàn khàn, có chút ý vị sâu xa.
“Vậy còn chờ gì nữa, tiếp tục!” Quân Trường Không hoàn toàn kích động, chủ động cầm dao lên, chuẩn bị cắt tay chính mình.
“Lão hủ chỉ hỏi Tam điện hạ một câu, rõ ràng ngươi biết hậu hoạn phía sau, chuyện này, lại ra tay thì sẽ không có đường lui nữa.” Người áo đen đè thấp giọng nhắc nhở.
Càng nhắc nhở, Quân Trường Không càng thấy tùy tiện: “Yên tâm! Con đường này, sao có thể quay đầu được nữa!”
“Được! Bệ hạ thật tốt!” Người áo đen dứt khoát bắt đầu gọi bệ hạ.
Quân Trường Không cười ha ha, cắt một đao vào trên cổ tay của mình, động mạch chủ lại bị cắt đứt, so với dao vừa rồi còn kiên quyết hơn…
Máu tươi lại chảy ra lần nữa, vết máu lan tràn…
Ở bên kia, Kim Vân Sinh đã đi vào giữa khu buôn bán, nơi này không phải là khu buôn bán cao cấp lắm. Tất cả hàng hóa đều có giá cả rất bình dân, cho nên có đôi khi tới bên này tiêu phí ăn uống thì bình thường vẫn chấp nhận được.
Hơn nữa khoảng cách tới nơi này cũng không quá xa, chính là vương phủ của Tam Hoàng tử, cho nên tương đối yên tĩnh.
Dù sao trong lòng dân thường, Hoàng gia vẫn có sức khiến người khiếp sợ.
Nơi bọn họ hẹn gặp là một quán nhỏ, thực ra quán này chiếm diện tích khá lớn, khoảng sân rộng vô cùng, chủ quán ngăn sân thành nhiều phòng đơn nhỏ, nơi đây là quán ăn, náo nhiệt rôm rả, khách đến khách đi rất nhiều.
Trước đây Kim Vân Sinh đã đến cửa hàng nhỏ này rất nhiều lần, mỗi lần thưởng thức món ăn ngon xong đều cảm nhận được mùi thơm còn vương vấn trên răng và má, lưu luyến không muốn rời đi.
Nhưng mà, lần này, hắn sững sờ hồi lâu trước cửa hàng, những câu chuyện trước đây không ngừng sướt qua, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ điều gì.
Ngày xưa hắn ôm bạn gái đến đây với nụ cười hạnh phúc... nhưng hôm nay... lại đến ăn bữa cơm chia tay.
Ngày xưa tâm trạng luôn vui vẻ hạnh phúc, tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.
Nhưng hôm nay, chỉ có tâm trạng héo khô cằn cỗi.
“Anh đến rồi à anh Kim.” Nhân viên quán ăn và Kim Vân Sinh rất quen thuộc.
“Ừm, chỗ ngươi còn phòng không?”
“Bạn gái anh đã đặt phòng sẵn rồi, chính là căn phòng ở cuối góc bên phải ấy.”
“Căn phòng cuối góc?”
Kim Vân Sinh cười ảo não, trước đây mỗi lần đến đều chọn căn phòng ở trung tâm nhất, ngắm nhìn đám đông ồn ào ngoài kia, trong lòng càng thêm tức giận, cho dù không đặt được căn phòng trung tâm cũng sẽ không đến căn phòng trong cùng, thà chọn ở sảnh còn hơn...
Nhưng hôm nay lại đặt căn phòng tận trong góc, quả nhiên là bữa cơm chia tay, cũng thật khác xưa quá.
Điều này dường như có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là... thực sự đã đi đến góc cùng rồi sao?
Đi đến kết thúc?
Kim Vân Sinh cười não nề: “Nàng ấy đến rồi à?”
“Vẫn chưa.”
“Ừ, vậy ta vào đó trước đợi nàng ấy, mang lên một bình... trà đen.” Kim Vân Sinh vốn muốn gọi trà xanh thông thường hay uống, nhưng khi vừa muốn nói ra lại cảm thấy chữ “xanh” này như một mũi tên, bắn thẳng vào trong tim, liền ý thức lại mà đổi lời.
“Có ngay!”
Thời gian chầm chậm trôi qua...
Sắc trời dần nhuộm tối, bánh xe thời gian đã đến lúc thắp đèn.
Còn tinh đồ trước mặt tam hoàng tử Quân Trường Không đã vụt tắt bảy ngôi sao, chỉ còn lại tám cái, tức là mới hoàn thành chưa được một nửa.
Còn loại thuốc quý có tên là Thiên Tinh Thánh Thủy kia cũng đã uống được bốn chai.
Người bận áo đen vẫn luôn không chút vội vàng, trong suốt quá trình hắn chỉ kiên nhẫn đợi, thỉnh thoảng còn lên tiếng an ủi khuyên can, liên tục dặn dò Quân Trường Không phải liệu sức mà làm, không cần quá gấp gáp, chỉ trong khoảnh khắc có một ánh sao trong tinh đồ nhạt màu đi, ánh sáng màu vàng chợt lóe đó, ánh mắt hắn mới lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt mất.
Phải nói thêm rằng, ngoài việc cực kì sợ chết ra, vị điện hạ Tam hoàng tử này còn chỉ biết cái lợi trước mắt, luôn bảo với hắn rằng không cần phải làm ngay một lần, sau khi rót máu tươi dập tắt một ngôi sao, hắn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng hắn thì hoàn toàn không nghe, ngược lại còn nóng lòng chuyển sang bước tiếp theo, đại để cũng là vì như vậy nên mới dập tắt bảy tinh vị đã tiêu hao rất nhiều Thiên Tinh Thánh Thủy.
Nhưng người mặc áo choàng đen kia không ngờ rằng sở dĩ vị tam điện hạ Quân Trường Không này làm như vậy là bởi vì Thiên Tinh Thánh Thủy kia thực sự có tác dụng huyền diệu, giữa bốn lần ngưng sử dụng nó lại khiến tu vi Quy Huyền vốn trì trệ lâu nay của hắn đột nhiên tăng mạnh mười phần trăm, đích xác là thu hoạch ngoài mong đợi, một món lợi lớn lao, cho nên hắn càng ngày càng tin tưởng lời người áo đen nói, đương nhiên muốn hoàn thành thật nhanh quá trình thu thập khí vận hoàng thất!
Mà Quân Trường Không không biết rằng, người mặc áo choàng đen đã thực sự tốn rất nhiều công sức mới có thể tạo ra một hành động lớn như vậy, mới mở ra được một lỗ của huyết mạch hoàng tộc, sau đó dùng trận pháp kéo dài đến đây, đồng thời còn lãng phí rất nhiều đan dược phối hợp với trận pháp, với sức mạnh của các vì sao, truyền khí vận hoàng gia vào trong cơ thể của tam hoàng tử Quân Trường Không, một loạt những động tác này đều vô cùng rắc rối.