Mà mục đích cuối cùng của hắn chính là dùng máu của hoàng tộc làm chất vận chuyển khí vận hoàng thất, sau đó dùng máu tinh làm môi chất để chiết xuất ra và đổ vào tinh đồ.
Bây giờ đã đi đến bước cuối cùng, đang là điểm quan trọng nhất, chậm lại chút... chậm lại chút vậy.
Chỉ cần thành công là tốt rồi!
Có điều thế này thực sự là phải cảm ơn hai nhà Phong Vân của Đạo Minh, nếu hai nhà bọn họ không đi một đường dài từ thành Bạch Sơn đến đây, làm sao họ có thể tạo ra một áp lực lớn như vậy đối với Quân Trường Không!
Mà con người như Quân Trường Không, nếu không lâm vào cảnh tuyệt vọng, nhất định sẽ không thông suốt.
Mà so ra thì, việc tự tay bỏ ra nhiều loại thuốc bí mật như vậy, mặc dù lãng phí nhưng cũng rất đáng đồng tiền bát gạo!
Dưới sự chú ý kỹ càng của người mặc đồ đen, một lượng lớn máu hòa quyện với thứ màu vàng nhạt mơ hồ mà Quân Trường Không không nhìn thấy, dâng trào ra, cuồn cuộn đổ vào tinh đồ...
Liên tục trong quá trình này, hai người đã không nói chuyện trong một lúc lâu.
Quân Trường Không đầy mong đợi, chờ mong, gấp gáp đến không đợi nổi, trong khi người đàn ông mặc áo choàng đen luôn tỏ ra rất bình tĩnh điềm đạm.
So với sự căng thẳng của Quân Trường Không, sự khác biệt giữa lão giang hồ và lính mới càng rõ ràng hơn...
Đi đường dài càng về sau càng khó, lão luyện thành thục như người choàng áo đen, ắt có một sự điềm tĩnh vượt xa người thường!
Thành công đã ở trong tầm tay, chỉ cần một lát nữa thôi, đó sẽ là khoảnh khắc đại công cáo thành!
...
Ở phía bên kia, trong nhà hàng của đại viện, bạn gái của Kim Vân Sinh cuối cùng cũng đến, nàng thong thả đến muộn nhưng lại đi cũng một người khác, một chàng trai trẻ tuổi, còn mang theo hai vệ sĩ bên cạnh.
Phải nói rằng nếu gạt tính cách của bạn gái Kim Vân Sinh qua một bên, thì nàng trông vô cùng xinh đẹp, bất kể tướng mạo hay nhan sắc, nàng đều trông vô cùng thanh tú, mang đầy đủ hương vị của một cô gái điềm đạm đáng yêu.
Nếu một người phụ nữ coi một trăm điểm là điểm tuyệt đối, thì bạn gái cũ của Kim Vân Sinh tuy chỉ là một người bình thường, nhưng diện mạo của nàng vẫn được hơn chín mươi trở lên, nếu sau khi trải qua vinh hoa phú quý mà tướng mạo, dáng người vẫn không thay đổi, lại thêm một ít khí chất duyên dáng sang trọng toát ra từ cơ thể, thì vẫn có thể tăng lên một chút.
Đối mặt với bạn gái và chàng thNiên huynh trẻ lúc này, Kim Vân Sinh ngược lại không hề bị gò bó như hắn tưởng tượng, hắn bỗng trở nên tự nhiên thoải mái hơn.
“Nào, mời ngồi.”
Kim Vân Sinh lạnh nhạt nói: “Bữa ăn hôm nay ta sẽ mời. Hi vọng ngươi sau này sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, mọi việc thuận lợi.”
Khi nhìn thấy bạn gái của mình dẫn theo một người đàn ông nữa đến, Kim Vân Sinh ngay lập tức hoàn toàn mất hi vọng, nhưng cũng hoàn toàn buông bỏ.
Một người hoàn toàn buông bỏ như hắn trái lại lại trở nên cởi mở và hào phóng hẳn ra.
Dù có thể không gặp lại nhau nhưng cũng là bằng hữu, đôi ba câu khách sáo vẫn là lễ nghĩa cần có, lúc này lời nói ra vô cùng chân thành, càng thêm phong độ.
Phòng kế bên.
Lý Thành Long thở dài, nói: “Dáng người mảnh khảnh là căn nguyên của phiền phức, người xưa nói cấm có sai, nhà nghèo không nên lấy gái đẹp, một cô gái như vậy, với tình hình hiện tại của Kim Vân Sinh, dù thế nào đi nữa, sớm muộn cũng không giữ được.”
Tả Tiểu Niệm thờ ơ nói: “Hành sự tại nhân, miễn là cô gái này giữ được, Kim Vân Sinh cũng sẽ giữ được, vì vậy điểm mấu chốt ở đây vẫn là ở cô gái này.”
Tả Tiểu Đa trong lòng chợt run lên, vươn tay nắm chặt tay Tả Tiểu Niệm.
Trước khi Tả Tiểu Đa tỉnh lại, mặc dù tình huống khác nhau, nhưng bản chất cơ bản giống với Kim Vân Sinh trước mặt này.
Vào thời điểm đó, rõ ràng Tả Tiểu Niệm và hắn không thuộc cùng một thế giới, nhưng Tả Tiểu Niệm thì chưa bao giờ dao động.
Cảm nhận được suy nghĩ của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm nhướng mày mỉm cười.
Nhất thời trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, tay trái gầy gò đan lấy ngón tay của Tả Tiểu Đa, trong lòng chỉ cảm thấy bình yên vui sướng, hạnh phúc mãn nguyện.
“Lão đại, vận thế của tên tiểu tử này thật sự tốt như vậy sao?” Long Vũ Sinh trong lòng không khỏi hiếu kì, có nhìn thế nào cũng chỉ thấy tên Kim Vân Sinh này cũng chỉ là một võ giả cực kỳ bình thường, cùng lắm cũng chỉ là tu vi Tiên Thiên... Cấp bậc tu vi này trong đại lục Tinh Hồn quả thực rất bình thường.
“Hiện tại hắn đang lâm vào huyết quang tai ương, vốn là sẽ không còn đường tiến lên nữa, nhưng nếu có thể vượt qua tử nạn sẽ là hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, rồi sẽ hóa thành vận thế hồ điệp, tương lai đi đến bước nào thì rất khó nói, nhưng vận thế nhất định sẽ thịnh vượng... Giờ đây, do sự can thiệp của chúng ta, khiến dấu hiệu phổ cực thái lái của hắn càng rõ rệt hơn, coi như một lần chó ngáp phải ruồi lấy con người làm chệch đi quỹ đạo nhân sinh, nếu đã là chó ngáp phải ruồi, vậy thì cứ cho hắn ta một lần tạo hóa đi.
Tả Tiểu Đa nói: “Không thì để hắn đến công ty chúng ta, hoặc là đến làm thuộc hạ của Xảo Nhi.”
Cao Xảo Nhi trở nên hứng thú: “Nghe câu này thì có nghĩa là đứa trẻ này rất được lão đại coi trọng, lọt vào pháp nhãn của ngài sao?”
“Nói xem trọng như thế nào thì không nhất thiết, chỉ là ta đánh giá cao sự dứt khoát và kết cấu của hắn.” Tả Tiểu Đa mỉm cười: “Suy cho cùng, cũng chỉ là một nước cờ nhàn rỗi mà thôi. Nhưng trên người Kim Vân Sinh có một vận đạo biến nguy thành an, có thể có giá trị lớn.”
Tả Tiểu Niệm lại chú ý đến một chuyện khác: “Ngươi còn có công ty? Sao ta lại không hay biết?”
Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long: “...”
...
Sát vách.
Cũng đang nói tới một chủ đề hết sức tầm thường.
“... Xem ra chúng ta quả thật không phải người trong cùng một thế giới, cái gọi là môn đăng hộ đối, tuy nói là tục lệ lỗi thời, nhưng cũng không phải là không có lý... nhanh chóng chia tay cũng là chuyện tốt.” Kim Vân Sinh nói.
Rượu và thức ăn lần lượt được dâng lên.
Kim Vân Sinh lãnh đạm nói: “Ta không có bao nhiêu tiền, nhất định là không mời nổi các vị những món ngon hơn, khả năng lớn nhất của ta chỉ có thể như hiện tại thôi, mong các vị đừng ghét bỏ, dù sao thì sau hôm nay đại đạo triều trời, ai đi đường nấy, có lẽ kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”