Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2259 - Chương 2257: Trái Tim Rắn Rết, Vận Hóa Điệp (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2257: Trái tim rắn rết, vận hóa điệp (3)

“Ta cũng sẽ không nói những lời oán trách, nhưng lời chúc phúc cho hai người ta cũng không thốt ra được, nào, nâng ly thôi.”

Kim Vân Sinh một mình ngửa cổ uống một hơi cạn sạch: “Ta chỉ hi vọng, cuộc đời này của Kim Vân Sinh ta, chỉ ăn bữa cơm như thế này một lần trong đời.”

Cô gái ngồi đối diện rưng rưng nước mắt.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không chút lưu luyến của Kim Vân Sinh, sự hận thù trong mắt càng ngày càng đậm, lạnh nhạt cất tiếng: “Chưa chắc là thế, xã hội ngày nay tràn ngập ham muốn vật chất, Kim Vân Sinh, nếu ngươi không sớm thay đổi bản thân, bữa cơm kiểu này, e rằng thật sự sẽ phải ăn nhiều lần lắm đấy.”

“Đó cũng là số của ta.” Kim Vân Sinh cười thoải mái, cũng không tức giận chỉ nhẹ giọng nói: “Sau hôm nay thì không phiền ngươi phải nhọc lòng vì ta nữa.”

Cô gái nói: “Ta biết ngươi hận ta, hận ta ham hư vinh, hận ta vong ân bội nghĩa, dù sao khi ta bắt đầu đi học, học võ, tất cả các khoản phí chi tiêu đều là do ngươi cho... bây giờ, ta bỏ ngươi mà đi, ngươi nhất định sẽ hận ta, đây là chuyện thường tình của con người, ta cũng không trách ngươi.”

Kim Vân Sinh nói: “Nàng sai rồi, ta không hề hận nàng, lại còn muốn cảm tạ nàng cơ, dù sao thì nàng xinh đẹp như vậy, lại từng có một quãng thời gian như thế bên ta, ta đáng ra phải rất mãn nguyện rồi, bởi vì ngay từ đầu đáng ra ta nên biết rằng nàng và ta không cùng một thế giới, có thể qua lại một khoảng thời gian đã là lời cho ta rồi, chắc nhiều người cũng có suy nghĩ thế ​​này phải không?”

Cô gái dừng lại, một lúc sau mới sâu xa nói: “Kim Vân Sinh, ta hỏi ngươi một câu, nếu ta không xinh đẹp ngươi vẫn sẽ giúp đỡ ta sao?”

Kim Vân Sinh lạnh nhạt nói: “Bây giờ nói những chuyện này còn có ích gì, nhưng nếu nàng đã hỏi thì ta sẽ trả lời thật lòng: “Sẽ không.”

Cô gái thở nhẹ một hơi, khinh thường nói: “Hóa ra ngay từ đầu ngươi cũng chỉ thích thú với vẻ đẹp của ta mà thôi.”

Kim Vân Sinh mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại là một nụ cười não nề trống rỗng: lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, sao lại hỏi tội? Nhưng khi ta lần đầu gặp nàng, nàng mang áo quần rách nát, nước da vàng vọt, tóc tai bù xù, đang nhặt lá rau ngoài chợ để ăn... ta lại thật sự không hiểu, sao lại thành ra ta thích thú vẻ đẹp của nàng nữa!

Ta trợ cấp cho nàng đi học, trợ cấp cho nàng học võ, trợ cấp mọi nhu cầu của nàng trong cuộc sống, nhưng phải đến vài năm sau, nàng mới ngỏ lời cảm ơn ta, yêu ta, muốn ở bên ta suốt đời... rồi sau đó hai ta mới thay đổi mối quan hệ, trở thành người yêu của nhau, rồi mới có những chuyện sau này…

Chỉ dựa vào lần gặp đầu tiên đó, dựa vào một tiểu nha đầu với một cơ thể trẻ con chưa phát triển xong đó, dựa vào đâu mà nói tới sắc đẹp đây? !

Hắn chỉ bình tĩnh quan sát, nhìn người con gái do chính tay hắn nuôi nấng và coi nàng như sinh mệnh để bảo vệ, cuối cùng phá kén trở thành hồ điệp, nhưng lại chuẩn bị rời đi, không bao giờ gặp lại, trong lòng tuy không có gì lưu luyến, nhưng rốt cùng cũng có những cảm xúc không nói nên lời trào dâng trong lòng...

Cô gái im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Ta rất biết ơn sự quan tâm và giúp đỡ ta của ngươi trong những năm qua... xin hãy tha thứ cho ta, ta... ta cũng chỉ là không cam lòng, không cam lòng, ta đẹp hơn phần lớn những cô gái khác, nhưng lại phải chịu thương, chịu khó, chịu khổ cùng ngươi, phải, ta ham mê hư vinh vật chất, nhưng ta không thể chờ đợi để cùng ngươi phấn đấu cho đến khi sự nghiệp thành công.”

“Vân Sinh... trước khi đến, ta đã hấp cho ngươi một nồi bánh bao nhân thịt mà ngươi yêu thích, coi như là... ta cũng không có mặt mũi nào để cầu xin ngươi, ta chỉ hi vọng... ngươi có thể ăn một cái bánh bao ngay trước mặt ta, hoặc giả, trong lòng ta sẽ cho rằng ta đã báo đáp ngươi được phần nào... rồi sẽ giống như ngươi nói vậy, sau hôm nay, có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp mặt nhau nữa...”

Nước mắt của cô gái cuối cùng cũng đã rơi xuống.

“Được.”

Kim Vân Sinh không chút do dự, cầm lấy lồng bánh bao nóng hổi, mở nắp ra, bên trong là sáu cái bánh bao trắng nõn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Kim Vân Sinh cay đắng cười nói: “Nhắc tới tay nghề gói bánh bao năm đó, cũng là do chính tay ta dạy cho nàng.”

Cô gái nói: “Phải.”

Kim Vân Sinh cười, gắp một cái bánh bao rồi đưa hẳn vào miệng.

...

“Bánh bao có độc.” Lý Thành Long ở phòng sát vách đã nghe ra rồi, thậm chí không cần nhìn cũng có thể đoán ra được.

“Đã biết có độc rồi còn ăn.” Đôi mắt của Hạng Băng mở to.

“Không ăn lòng không chết, ăn rồi có thể độc chết trái tim thiện lương đó của mình.” Dư Mạc Ngôn lạnh lùng nói.

Mọi người đồng loạt phát ra tiếng thở dài.

Trong phòng cách vách...

Kim Vân Sinh chầm chậm nhai, mỉm cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má, nhẹ nhàng nói: “Bánh bao thơm ngon thế này, cuộc đời ta... có lẽ, chỉ ăn một lần mà thôi.”

Đáy mắt cô gái xẹt qua đôi chút do dự, sau đó liền lập tức đứng dậy, nói: “Ta đi vệ sinh một lát, đợi ta trở về, đêm nay ta sẽ say cùng ngươi.”

“Phải rồi, say cả một kiếp người.” Kim Vân Sinh cười nhạt, sau khi nhìn nàng ấy rời đi mới dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn ba người ở phía đối diện, nụ cười càng đậm hơn.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta đang cười, độc đã hạ rồi, ta cũng đã nuốt xuống, nàng rời đi để tạo cơ hội cho các ngươi, các ngươi còn chờ cái gì?”

Kim Vân Sinh cười hỏi.

“…”

Tên công tử bột kia cười rộ lên: “Xem ra anh Kim cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bái phục bái phục, một khi đã như vậy, hai ngươi các ngươi đưa anh Kim lên đường đi.”

Một câu sau lại là nói với hai tên vệ sĩ.

“Phụ nữ thay lòng rồi, tâm tư quả nhiên thất sự hung ác! Lại có thể là Hóa Công Tán và Xuyên Tràng Thủy.”

Kim Vân Sinh thở dài, lại rất nhanh cầm sáu cái bánh bao đều nhét vào miệng nuốt xuống, nói: “Tuy rằng không hẳn là đối thủ của các ngươi, nhưng dù sao vẫn không thể khoanh tay chịu chết như vậy! Người sống trên đời, chẳng qua là vùng vẫy để sống một trận…”

Trần công tử nói: “Xử lý hắn!”

Một tên vệ sĩ trong đó nhe răng cười một tiếng, cất bước đi đến, mà trong tay một tên vệ sĩ khác cũng nhiều thêm một lọ Hóa Thi Phấn, còn đưa ra một cái gói to khác.

“Đừng làm cho chỗ này toàn mùi hôi thối thế, trực tiếp thu vào nhẫn không gian không được sao?” Trần công tử dạy bảo.

Bình Luận (0)
Comment