“Xoay xở, đâu còn chỗ trống vãn hồi gì nữa…”
Vương Trung thê thảm cười một tiếng: “Ngoại trừ…”
“Ngoài điều gì ra?” Vương Hán vội vã hỏi.
“Ngoại trừ Tần Phương Dương sống lại, phần mộ của Hà Viên Nguyệt căn bản chưa từng bị đào… Sau đó cả nhà đi cầu xin Hữu Lộ Thiên Vương, nhờ hắn dẫn theo đến trước cửa nhà Ngự Tọa tạ tội, còn phải giao toàn bộ đám người có liên quan ra đó, tất cả tu giả cao giai của Vương gia đi tiền tuyến… Để lập công chuộc tội.”
“Sau khi Ngự Tọa đại nhân có ý khoan dung, Vương gia còn phải từ bỏ tất cả cơ nghiệp gia tộc, tặng cho Tả Tiểu Đa, nếu Tả Tiểu Đa chịu lấy… Vương gia vẫn có một tia hy vọng sống.”
Vương Hán phịch một tiếng ngồi lên ghế, sắc mặt trắng bệch.
Đây căn bản chính là yêu cầu không thể đạt thành, đặc biệt là hai mục đầu đó, người chết sống lại, huỷ mộ trở về trạng thái cũ? !
“Ta lại cảm thấy có thể cố gắng thử, ít ra ta thấy chưa chắc không có cách.” Vương Trung nhẹ nhàng thở ra: “Đại ca, ngươi vẫn nhớ đoá hoa có được… Trên mộ của Hà Viên Nguyệt kia chứ?”
Ánh mắt Vương Hán khựng lại: “Đoá hoa bỉ ngạn đó?”
“Đúng vậy.”
“Ý của ngươi là…”
“Tìm người đưa về đó, cộng thêm một số thiên tài địa bảo khác, xem thử Tả Tiểu Đa nhận không.” Vương Trung nói: “Đây sẽ là một tín hiệu sau này Vương gia thịnh suy mất còn.”
“Điều này không vấn đề, có thể.”
Hoa bỉ ngạn là bảo bối hiếm có, tương truyền người ăn hoa bỉ ngạn rồi, có thể hồi phục ký ức kiếp trước, được xưng là kỳ trân hiếm thấy.
Nhất là đối với Đại năng giả, lỡ như trong quá trình chuyển thế xảy ra bất ngờ, hoa bỉ ngạn có thể nói là thần dược duy nhất giải quyết điều bất trắc này!
Người của Vương gia bất ngờ phát hiện hoa bỉ ngạn trên mộ Hà Viên Nguyệt, quả thật siêu kinh ngạc mừng rỡ.
Ngay thời điểm đầu tiên đã báo cáo cho Vương Hán, Vương Hán vui đến nỗi mấy ngày không khép miệng được, tự cảm thấy quả nhiên Vương gia thuộc về thiên mệnh, tuỳ tiện ra ngoài đào mộ, thế mà có thể phát hiện bảo bối như vậy!
Hiện nay, lại phải lấy báu vật đã vào trong tay ra.
Dù sao so sánh với việc cả nhà sống chết, đồ vật bảo bối thế nào căn bản cũng không được xem là gì.
Vương Hán lập tức bắt đầu sắp xếp.
“Thời gian hoa bỉ ngạn xuất hiện trước mộ Hà Viên Nguyệt cũng không dài, Tả Tiểu Đa chưa chắc biết việc này.”
“Đến lúc ấy coi tình tình mà làm, nếu không biết, thì là một tấm lòng của chúng ta, là thiện ý, càng là thành ý. Nếu biết được, chúng ta đưa về đó cũng là trả vật về cho nguyên chủ, tuôn ra thiện ý như nhau, xem thử có thể nói điều kiện với Tả Tiểu Đa hay không, chỉ cần chúng ta tỏ thái độ đủ thấp, giao mấy người đào mộ ra, rồi… Có người đứng ra chịu trách nhiệm…”
“Thà bỏ ra mấy mạng, chuyện này… Cũng chắc chắn phải thử xem.”
“Nhị đệ, ngươi nói… Hắn sẽ nhận chứ?”
“Khả năng không nhận rất lớn, hơn nữa người đi cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng.”
“Hả, thế chẳng phải không thể bàn bạc?”
“Vậy cũng phải đi, Vương gia chúng ta chỉ còn cơ hội này thôi.”
“Thử xem… Cũng tốt hơn không thử! Cho dù Tả Tiểu Đa là họ hàng Ngự Toạ, nhưng nói về hành sự ngày trước của hắn, khá tôn kính với quân nhân canh giữ đại lục, đối địch với Vương gia chúng ta như thế nào, rốt cuộc vẫn phải nể mặt Kinh Hồng lão tổ một ít!”
“Được.”
“Ừm, phải tạo thanh thế lớn nhất có thể, mặt mũi gì đó, hiện giờ chúng ta không cần nổi nữa!”
“Ta hiểu.”
…
Buổi chiều hôm đó, Vương gia đăng báo xin lỗi, Vương gia bỏ số tiền lớn mua hết thời gian của đài phát thanh, truyền hình giới truyền thông để xin lỗi Tả Tiểu Đa.
Đồng hời, chế tạo thanh thế, sẽ tặng một món vật báu tuyệt thế cho Tả thiếu!
Để bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc, vô cùng ân hận của Vương gia.
Trong thời gian cực ngắn, khiến mọi người đều biết tới chuyện này!
Khi đám người Tả Tiểu Đa ra ngoài nghỉ ngơi, đúng lúc nhìn thấy tin tức này.
“Xem ra Vương gia đã biết thân phận của lão đại ngươi, muốn lấy lòng, muốn xin dung thứ đây.” Lý Thành Long lạnh lùng cười hì hì.
Long Vũ Sinh gãi đầu nói: “Thân phận của Tả lão đại? Tả lão đại có thân phận gì?”
Lý Thành Long thở dài: “Đm, tới giờ mà ngươi vẫn chưa đoán ra được à?”
Long Vũ Sinh ngỡ ngàng lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Vạn Lý Tú bên cạnh, Vạn Lý Tú ho một tiếng, nói: “Ta cũng chỉ đoán được đại khái, trước khi chưa xác định được sự việc, thì không nói với ngươi.”
Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh đồng đều lắc đầu tỏ vẻ ngẩn ngơ, dễ nhận thấy không biết nhóm người Lý Thành Long Vạn Lý Tú đang nói mò điều gì.
Đám người Cao Xảo Nhi Chân Phiêu Phiêu thì lấy tay dìu trán với vẻ cạn lời.
“Ba người không biết ư?” Lý Thành Long lập tức lại phát hiện Bì Nhất Bảo cũng đang lắc đầu, không cầm được sững sờ một hồi, nếu Bì Nhất Bảo không lắc đầu, hắn lại quên mất Bì Nhất Bảo nữa…
Ừm, tại sao ta phải nói ‘lại’!
Mặc cho là vậy, khi hắn trông thấy quả đầu đang lắc này, lại còn suy nghĩ một lúc…
“Bảo bối… Vô Hình Đại Pháp của ngươi... Đây là đã đại thành hả?”
“Không được phép gọi ta bảo bối!”
Gương mặt Bì Nhất Bảo vặn vẹo, hết sức phẫn nộ hét to một tiếng.
“Bảo ơi…”
“Cũng không được!”
“Tiểu Bảo…”
“Lý Thành Long ngươi thế này là cứ muốn ăn hiếp Bì Nhất Bảo ta? Thật sự đã xem bản thân là người thứ nhất dưới Tả lão đại rồi hở? Cho dù ngươi đúng là vậy, cũng không được ức hiếp người ta như vậy!” Bì Nhất Bảo tức giận tới mức mặt đỏ bừng, trong lời nói đã là nói năng lộn xộn.
Đường đường đàn ông con trai, bị người khác gọi lả bảo bối, bảo nhi… Thật là nhục nhã quá đi!
“Ha ha ha ha…” Mọi người ngả nghiêng, cứ thế không một ai ra mặt giảng hoà.
“Được thôi… Mấy người không biết? Không đoán được? Là không đoán ra, hay chưa nghĩ kỹ!” Lý Thành Long bật cười hỏi.
“Lời nói dư thừa! Nếu chúng ta có thể đoán ra còn hỏi ngươi? Tỏ ra ngươi thông minh?”
Lý Thành Long gật đầu: “Thế, các ngươi tiếp tục nén lại đi, mấy người bọn ta rất thông minh, thông minh hơn các ngươi, bọn ta thông minh, bọn ta phát giác biết trước, bọn ta kiêu ngạo.”
Hắn lại không giải thích nữa, tự mình bắt đầu nói chuyện.
Nhóm người Long Vũ Sinh căm phẫn khắp mặt, giống như bị cái gì đó đút đầy miệng, nuốt không trôi nhả không ra.
Hoá ra ngươi nói một hồi lâu chính là để trêu đùa bọn ta sao?
“Lão đại ngươi nói sao?”