Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2273 - Chương 2271: Sét Đánh Giữa Trời Quang (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2271: Sét đánh giữa trời quang (2)

“Niên huynh, ta cũng không nói vòng vo nữa. Vương gia chúng ta gặp phải chuyện này, thua là cái chắc, tình thế đã thể hiện rất rõ rồi, muốn phất dậy một lần nữa là chuyện rất khó.”

Vương Hán nhẹ nhàng nói: “Niên huynh, cho dù Vương gia chúng ta có tồn tại được không, thì bốn trang trại ở ngoại ô, hai tòa nhà lớn trong thành của Niên gia… quyền sở hữu đều thuộc về Niên huynh cả.”

Bốn trang trại, hai tòa nhà!

Vương Hán nói: “Niên huynh chắc cũng biết, những thứ này, đều là tài sản không nằm trong sổ sách, chỉ cần ta nói một câu là có thể làm thủ tục ngay lập tức, bây giờ thứ còn thiếu chỉ là một câu nói của Niên huynh thôi.”

Ở đầu kia, giọng của Niên quản gia có chút trầm ngâm: “Vương gia chủ, có gì thì cứ nói thẳng, ta không thể rời khỏi chỗ làm quá lâu.”

Mọi người đều thấy cạn lời.

Cái gì gọi là không rời khỏi chỗ làm quá lâu thế? Ngươi là một vị quản gia dưới một người trên ngàn người cơ mà. Rõ ràng là không muốn cuộc gọi này kéo dài lâu quá.

“Ta cũng không nói những lời thừa thãi nữa, ta chỉ muốn biết Vương gia chúng ta lần này sao lại bị như vậy thôi.” Vương Hàn trầm giọng xuống, hỏi.

“Vương gia mấy người… sai ở đâu, ta làm sao biết được chứ?” Niên quản gia nói.

Vương Hán nói rất nghiêm nghị: “Ngươi không nói thì ta cũng biết mà.”

“Ngươi biết rồi còn hỏi ta làm cái gì? Sao lại hỏi một nhân vật nhỏ bé như ta?”

“Ha ha, quan hệ giữa Tả Tiểu Đa và Ngự Tọa đại nhân, lẽ nào Niên quản gia thực sự cho rằng giấu ta được suốt sao?” Vương Hán cười rất thê thảm: “Chuyện này giấu được người trong thiên hạ nhưng Vương gia chúng ta lại chết vì chuyện này.”

Tuy rằng hắn đang cố moi lời nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn, chắc như đinh đóng cột, không hề thấy một chút do dự nào.

Niên quản gia im lặng một chút rồi nói: “Mấy người nếu đã biết rồi thì cũng nên hiểu Vương gia mấy người lần này chết cũng không oan đâu. Khả năng phất dậy lại là rất nhỏ? Vương gia luôn đánh giá cao bản thân thế á? Chẳng có chút khả thi nào luôn ấy.”

Lòng tất cả mọi người trong Vương gia như trầm xuống, câu nói này rõ ràng quá đi mất.

Vương Hán nghẹn họng rồi nói với vẻ bi phẫn: “Tuy là họa tự mình gây ra nhưng Ngự Tọa đại nhân lần này có vẻ hơi bao bọc quá rồi ấy.”

Niên quản gia ở phía bên kia cũng cười cười: “Vương gia chủ, thì ra ngươi đang lừa ta à, thì ra ngươi không biết gì cả à.”

Vương Hán cũng ngơ ra: “Sao ngươi lại nói vậy?”

“Vương gia chủ, ngươi đã lừa được ta nói lộ ra một câu rồi đây, coi như là trả cho ân nghĩa khi xưa nhé. Tương lai còn dài, ngươi tự bảo trọng. Từ ngày hôm nay ta sẽ không dùng số này nữa, bốn trang trại, hai tòa nhà của ngươi, một kẻ hạ nhân như ta làm sao mà có tư cách để hưởng được… Núi vẫn cao, sông vẫn dài, chúng ta tự bảo trọng.”

Tút tút.

Cuộc gọi bị ngắt rồi.

Vương Hán cau mày lại. Sắc mặt Vương Trung thì hình như còn thảm hại hơn nữa.

“Ý gì thế?” Những người Vương gia khác không hiểu gì, lên tiếng hỏi.

“Sao tự dưng hắn lại biết chúng ta không biết gì?”

Sắc mặt Vương Trung trắng bệch, lắc đầu nguầy nguậy.

“Ngươi sao thế, nghĩ ra điều gì rồi sao?” Vương Hán hỏi với vẻ căng thẳng.

“Đại ca… lần này Vương gia xong đời thật rồi.” Vương Trung lẩm bẩm: “Chuyện này, còn đáng sợ, còn nghiêm trọng hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”

“Sao lại nói như vậy?” Vương Hán cố gắng khống chế để giọng mình không run lên, hắn đã đoán được một chút gì đó nhưng vẫn không dám tin.

“Tên họ Niên đó nói, nếu ngươi đã biết thì phải hiểu rằng lần này Vương gia chết đâu có oan.”

Vương Trung mặt cắt không còn một giọt máu: “Sau đó đại ca nói Ngự Tọa đại nhân bao bọc quá đấy nên tên họ Niên kia biết ngay thực ra ngươi không biết gì cả. Có nghĩa là chuyện này… đúng là khó mà tưởng tượng nổi.”

“Là sao?”

“Bởi vì người già mà bênh kiểu vậy thì chỉ có hai trường hợp là chẳng cần lý do gì cả.” Vương Trung run lên, nói: “Một, ngươi đã làm đứa con trai mà hắn thích nhất bị thương.”

“Hai, là ngươi đã làm đứa cháu hắn thích nhất bị thương.”

“Ngoài hai khả năng này ra, thì những trường hợp khác… đều không nghiêm trọng đến thế đâu.”

Hàm răng của Vương Trung run cầm cập, nói: “Đây cũng tức là… Có lẽ Tả Tiểu Đa là con trai của Ngự Tọa, hoặc cháu trai của Ngự Tọa!”

“Bởi ngoại trừ hai mối quan hệ này, xa hơn một ít nữa, dựa theo vướng víu tình thân gia tộc, kiểu chắt trai đã không đủ khiến người già coi trọng như vậy!”

Không phải con trai ruột, thì là cháu trai ruột!

Hắn vừa nói câu này, chợt khiến trong đầu óc của tất cả mọi người trên dưới Vương gia hoàn toàn trống rỗng!

Trước đây bọn họ suy nghĩ rằng, hậu quả nghiêm trọng nhất cũng chẳng qua chính là Tả Tiểu Đa thuộc người trong họ của Ngự Tọa!

Nhưng chưa từng dám kéo dài về phía lớp quan hệ con trai cháu trai của Ngự Tọa!

Tuy nhiên bây giờ…

“Trời diệt Vương gia ta! Chờ thời trở lại? Không thể nào đâu!” Vương Hán ngước đầu lên trời than thở, nước mắt rơi tầm tã.

Ai có thể nghĩ tới, Vương gia bày mưu tính kế rất lâu, dốc sức nghiên cứu, sử dụng tất cả chi tiết, huy động toàn bộ tiền vốn, điều động cao thủ che giấu hết mấy nghìn năm, thậm chí làm ra rất nhiều chuyện phạm điều kiêng kỵ lớn, toàn lực mưu đồ một ván cờ, lại trùng hợp vạch kế hoạch tới trên đầu của Ngự Tọa Tuần Thiên?

Trước đó chỉ cần biết được một ít…

Vương Hán tuyệt đối sẽ lập tức kết thúc kế hoạch, sau đó cả nhà nhờ quan hệ đi quỳ trước cửa Ngự Tọa…

Song hiện nay mọi thứ đều muộn rồi!

Tần Phương Dương đã chết!

Đã bới phần mộ của Hà Viên Nguyệt!

Tả Tiểu Đa đã gặp phải ám sát hết mấy lần!

Đã kết mối thù biển máu không đội trời chung tới bước đường mặc dù thế nào cũng không thể hoá giải!

Ngự Tọa đại nhân không ra mặt hỏi tội, lật đổ Vương gia, đã là nể mặt Chiến Thần quá cố lắm!

Nhưng đối với trên dưới Vương gia, lại là trời cũng tối rồi. Vốn dĩ làm sự việc một cách tràn đầy tự tin, tuy nhiên đột nhiên biết được, mình chọc phải người căn bản không gây sự nổi… Trên thế giới này còn có chuyện nào rắc rối hơn, tuyệt vọng hơn vậy chứ?

“Các ngươi đều ra ngoài đi… Vương Trung, ngươi ở lại.” Vương Hán trực tiếp trơ hai mắt ngồi phịch trên ghế, bất lực vẫy tay.

Những người khác đều đi ra ngoài đó với cái xác không hồn, trên mặt ai nấy cũng toàn là vẻ tuyệt vọng thật sâu…

“Làm sao đây?” Vương Hán xoay cổ một cách bất lực, nhìn Vương Trung: “Anh em… Ngươi nhiều suy nghĩ nhất, ngươi… Ngươi nắm chủ kiến, việc này còn chỗ để xoay xở không?”

Bình Luận (0)
Comment