Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2272 - Chương 2270: Sét Đánh Giữa Trời Quang

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2270: Sét đánh giữa trời quang

“Thế nhưng những người này lại thích đối đầu với một Kim Vân Sinh lúc nào cũng tươi cười, hòa nhã, điều này bình thường sao?”

“Cái tên thuộc gia tộc bé nhỏ họ Trần đã cướp bạn gái cũ của Kim Vân Sinh ấy, hôm nay gia tộc đó đã bị hủy hoại tận gốc luôn chỉ trong một ngày… đủ các thể loại kiểm tra đều ồ đến cùng một lúc rồi cuối cùng là tội danh phản quốc. Chuyện này… bình thường sao?”

“Thế nhưng người liên quan nhất, người đáng lẽ ra phải biết về Kim Vân Sinh nhiều nhất lại là người biết cuối cùng, cùng lúc với các bách tính bình thường.”

“Anh biết tại sao mà, còn vì sao được nữa?”

“Vì Kim Vân Sinh sao? Kim Vân Sinh chỉ là một tên nghèo kiết thôi mà, bối cảnh của hắn rất đơn giản, chỉ là một võ giả Tiên Thiên, có đáng vậy không? Vậy thì tại sao chứ?”

“Là vì Tả Tiểu Đa ấy mà.”

“Bởi vi Tả Tiểu Đa đã tỏ rõ thái độ rằng hắn sẽ coi Kim Vân Sinh là người của mình, Kim Vân Sinh bây giờ là tướng dưới chướng của Tả Tiểu Đa rồi, sau này còn có khả năng thành tâm phúc nữa. Vậy nên những người này mới làm như vậy!”

“Nếu suy đoán như vậy thì không phải đây chính là chân tướng sao?”

“Tả Tiểu Đa bây giờ trên danh nghĩa thì chỉ mới có một thuộc hạ xuất hiện trên đại lục Tinh Hồn là Kim Vân Sinh thôi, hắn chẳng khác gì một cái bia để mọi người xông đến cả.”

“Vì… vì sao chứ?”

“Còn có thể vì sao nữa, đó là vì Tả Tiểu Đa đấy! Có phải là anh muốn hỏi Tả Tiểu Đa là ai mà lại khiến nhiều gia tộc lớn phải lấy lòng cả thuộc hạ của hắn không?”

Vương Trung cười khổ, nói: “Đại ca, nếu những điều này mà ngươi cũng không nghĩ đến thì uổng cái danh gia chủ quá đấy. Chỉ là ngươi không dám suy diễn theo hướng đấy, không dám nghĩ theo hướng đấy, thế thôi.”

Sắc mặt Vương Hán trắng bệch ra.

Tự dưng mật thất yên tĩnh đến lạ thường, đến cả tiếng thở thôi cũng không còn nữa.

Lúc này, cho dù là một cây kim rơi xuống thì sợ là cũng tạo ra hiệu ứng kinh thiên động địa.

Ai ai cũng cảm thấy hơi thở của mình như bị ngưng đọng lại, chỉ ở yên đợi lời phản hồi của gia chủ.

“Nói như vậy thì Tả Tiểu Đa thực sự… có liên quan đến Ngự Tọa sao.”

Vương Hán mấp máy môi.

Trong khoảnh khắc này, cả người hắn như bị rút hết xương đi vậy.

“Không chỉ là liên quan đâu… Sợ là mối quan hệ đó không bình thường đâu ấy.” Vương Trung cười đầy thê thảm: “Đại ca, Vương gia chúng ta… lần này có khi đụng phải cửa tử thần rồi.”

Mọi người đều ngây ra như người gỗ vậy, lạnh cả sống lưng.

Chuyện này xảy ra là do Tả Tiểu Đa, bởi vì khí vận của tên này dẫn đầu trong thế hệ trẻ, không một ai có thể sánh tầm được.

Vậy nên tình thế này, chỉ có anh mới có thể tạo nên.

Thế nên Tần Phương Dương lần này gặp vận xui rồi, dẫn Tả Tiểu Đa qua đây rồi lại có chuyện mọ của Hà Viên Nguyệt bị khai quật, đó cũng là vì Tả Tiểu Đa.

Sau đó nữa thì Tả Tiểu Đa đã đến đây vì chuyện này.

Thế nhưng từ khi ngươi đến Thượng Kinh, tình hình tệ hơn rất nhiều, không thể cứu vãn nổi.

Bởi vì ngươi, đều là vì ngươi.

Tần Phương Dương, ân sư của Tả Tiểu Đa, là bạn thân của Ngự Tọa.

Hà Viên Nguyệt, ân sư của Tả Tiểu Đa.

Vương Hán gầm lên, hắn thấy thật khó tin, hoặc là hắn vẫn đang ôm một chút hi vọng bé nhỏ: “Không thể xui xẻo đến mức này được, có liên quan đến Ngự Tọa thật sao?”

Vương Trung liên tục cười một cách thảm hại, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Bạn không thể nào gọi một người giả vờ ngủ dậy được. Đến lúc này, gia chủ gia tộc mình vẫn đang có tâm lý ăn may thì xử lý thế nào được nữa?

“Không cần phải điều tra thêm nữa… cũng không điều tra được gì đâu mà. Bây giờ trong cả cái đại lục Tinh Hồn, cả đất nước, trong tất cả những gia tộc cao quý, tin tức chỉ phong tỏa với một mình Vương gia thôi.”

Vương Hán hít một hơi thật sâu, phải một lúc rất lâu sau hắn mới lấy điện thoại ra: “Ta đi gọi cuộc điện thoại.”

Hắn đã gọi đi.

Tút tút tút…

Gọi được, nhưng không ai bắt máy cả.

Vương Hán thở dài một hơi, đổi sang người khác gọi.

Đến cuộc gọi thứ ba, chuông reo tầm năm, sáu hồi thì mới có người bắt máy.

Giọng nói trong điện thoại có ý gì đó tỏ ra mình là người thượng đẳng vậy: “Gia chủ Vương của gia tộc Chiến Thần sao lại có thời gian đến hạ mình gọi điện cho ta vậy? Vinh hạnh quá đi mà.”

“Niên quản gia, đã lâu không gặp.” Vương Hán ho khan một tiếng.

“Nhờ phúc của ngài, may mà ta không mang họ Vương nên sống cũng được yên ổn, không đến mức không ngủ nổi.”

Biểu cảm của tất cả mọi người ở đó đều đầy vẻ phẫn nộ.

Năm đó, vị Niên quản gia gia này từng gặp tai họa đến mức cả nhà suýt thì chết hết, Vương gia đã ra tay giúp đỡ, giúp hắn thoát khỏi. Việc này với Vương gia dễ như trở bàn tay, thế nhưng với người này thì đó là ơn cứu mạng đấy, đó là ân đức cực kỳ lớn.

Bây giờ người gặp chuyện là Vương gia, đi cầu xin người khác nhưng cũng không thể nào ngờ được sẽ có người nói như vậy thật. Câu nào cũng đầy châm biếm, cười trên nỗi đau của người khác.

Thế nhưng Vương Hán thì lại không hề giận, hắn biết rằng đây là điều bình thường, đây chính là lòng người mà.

Trong xã hội này, làm gì có cái gì gọi là tình người chứ?

Bạn có quyền có thế, đương nhiên là sẽ có tình người, thế nhưng khi ngươi lụi bại, những người này không nhân lúc đó mà hãm hại thêm, giậu đổ bìm leo, không sỉ nhục những nữ quyến vốn rất cao quý của gia đình đó để tìm khoái cảm… thì đã là… có tình người lắm rồi.

Còn về những việc giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, có lẽ cũng có nhưng phần lớn mọi người thì chỉ cười thôi.

Một người chưa bao giờ phất dậy khi gặp khó khăn thì nếu người này có tiềm năng, có tài hoa, có lẽ sẽ có người giúp đỡ.

Thế nhưng một gia tộc vốn đang thịnh vượng khi lụi bại rồi thì ít có ai sẽ giúp đỡ lắm.

Chỉ có giậu đổ bìm leo thôi.

“Đây chắc là… hồng trần, nhân gian ấy mà.” Vương Trung thở dài.

Vương Hán cố gắng mỉm cười, nói với giọng lấy lòng: “Sao Niên huynh lại nói những lời này chứ, hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh cũng là do bị dồn vào bước đường cùng rồi mà, mong Niên huynh dạy bảo tôi một vài câu.”

Bên đó im lặng một chút rồi nói: “Vương gia là gia tộc lâu đời, công cao, uy danh vang khắp thiên hạ, con cháu đời sau còn được hưởng vinh quang Chiến Thần. Bốn chữ đi đến đường cùng, có hơi nặng lời quá đó.”

Bình Luận (0)
Comment