Bên Vương Nghĩa vừa nói một câu, hoặc là nói một chữ, lại lập tức cảm nhận được khí thế của mười bốn người đối diện che phủ trời đất, đột nhiên đã bắt đầu hành động, chào hỏi về phía mình!
Đủ loại binh khí, đủ thứ khi tức, các dạng huyền công… Đồng đều rơi xuống!
Có nóng, có lạnh, có băng, có u ám, có tàn bạo, có sát khí hào hùng…
Bọn này vừa ra tay vừa kêu: “Bọn ta là băng cướp đại soái ca Bắc Phương! Hôm nay cố tình đến đây làm vụ buôn bán nhỏ, biết điều thì đều đừng cử động, băng cướp đại soái ca bọn ta chưa từng giết người vô tội bừa bãi, chỉ có kẻ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ giết chứ không chôn…”
“Năm con dê mập trước mặt này, biết điều thì nhanh chóng giao thứ đáng giá ra đây…”
“Đường này do ta mở, cây này trồng bởi ta…”
“Trước giờ băng cướp đại soái ca bọn ta thù ghét kẻ ác, thay trời hành đạo, cướp giàu giúp nghèo!”
“Giao đồ tốt ra đây!”
“Grào grào…”
Trong lòng Vương Nghĩa càng trở nên cạn lời.
Trước đó cho ngươi ngươi không lấy, chỉ trong chốc lát xoay mông đi thì ngươi che mặt đến ăn cướp… Còn có thể cần cmn chút mặt mũi không hả? !
Đm băng cướp đại soái ca, các ngươi có một ít liêm sĩ được không…
Bọn ta cũng muốn giao, không định dựa vào nơi hiểm yếm chống lại…
Có điều, vấn đề hiện giờ là các ngươi không cho cơ hội, vẫn chưa kịp giao ra thì binh khí của đối phương đã rung chuyển trời đất đập sang đây…
Thứ dẫn đầu qua đây khiếp sợ nhất, đó là một đôi chuỳ lớn đủ doạ chết người khác!
Vang lên tiếng vo ve.
Một chuỳ giở lên bầu trời, một chuỳ giống như lật mặt đất lên, trà trộn vào sức mạnh nghe rợn cả người rơi mạnh xuống.
Xen lẫn một tiếng thét lớn như sấm sét: “Băng cướp đại soái ca ra ngoài làm ăn, người không phận sự lui tránh!”
“Các ngươi…”
Vương Hán chỉ cảm thấy nguy cơ xưa chưa từng có ập đến, nhất thời thần hồn rối ren, dốc sức gào to, muốn thỏa hiệp, muốn chịu thua, nhưng cứ không thể hét ra chữ ‘giao’ kia, một mũi tên dài đã một mạch đâm xuyên não sau, tràn đầy sức mạnh còn dư lại tung cả người hắn bay lên, sau đó đóng thật mạnh trên mặt đất cứng chắc của đường lớn hoàng thành.
Một vũng máu nhanh chóng chảy ra dưới đất…
Đôi mắt Vương Nghĩa trừng to, hai mắt mất đi ánh sáng, lại vẫn nhìn về phía một nơi nào đó trên cao với vẻ không thể tin được.
Chỗ cao.
Cơ thể Bì Nhất Bảo vụt qua.
Hắn cứ đứng trên nơi cao bắn tên một cách chẳng kiêng nể điều gì, nhưng rõ ràng xung quanh có vô số cao thủ, thế mà không có bất kỳ người nào để ý tới đám người Tả Tiểu Đa này, cho tới khi Vương Nghĩa trúng tên tử vong, tất cả người mới giật mình ngẩng đầu nhìn sang đó, nhưng chỗ cao đã trống không…
Đây cũng không phải mắt nhắm mắt mở cố tình xuống nước, mà là thật sự không ai phát giác, quả thật khó bề tưởng tượng.
Phía dưới, Tả Tiểu Đa một chuỳ ngang tàng đập xuống, ù một tiếng, tiếp theo chính là một tiếng phụt, giống như đập nát một trái dưa hấu chín.
Sống sờ sờ đập ra một bãi máu, một cao thủ Phi Thiên cảnh của Vương gia đi theo Vương Nghĩa tới đây, lại không hề có sức chống chọi, cả người bị đập từ đầu đến chân, bị đập đến nỗi nát nhừ, máu thịt lẫn lộn, rơi xuống dưới đất đã thành một cái bánh nhân thịt hình bầu dục.
Cánh tay đang đeo nhẫn của hắn vẹn toàn.
Một người khác bên cạnh hắn thì đóng băng toàn thân hoá thành một tảng băng điêu khắc, kèm theo kiếm quang thoáng qua, một tiếng ào, băng vụn rải rác khắp nơi, một đống óng ánh long lanh dưới đất.
Trên người thứ ba không lệch trước sau bị sáu loại binh khí đâm vào thân thể, sau đó Bá Vương kích của Hạng Xung từ trên không vỗ xuống, trực tiếp vỗ vỡ vụn đầu, người thứ tư ráng xông ra một bước, một thanh kiếm đã đi tới trước mặt.
Thanh Long Thánh kiếm.
Hắn chặn lại, lại là binh khí của hắn nát vụn theo tiếng, uy thế chi kiếm của Long Vũ Sinh sớm đã bổ gương mặt của hắn ra; mà Cao Xảo Nhi và Chân Phiêu Phiêu Độc Cô Nhạn Nhi căn bản không kịp ra tay, trong tình hình không thu nổi thế đánh, trùng hợp rất không cam tâm chặt hai kiếm lên trên thi thể.
“Đùng chặt nát chiếc nhẫn!”
Thân hình Tả Tiểu Đa như tia chớp, động tác nhanh như bay, dọn dẹp sạch sẽ trang bị nhẫn không gian vân vân, kêu to một tiếng.
“Oan có đầu nợ có chủ, bọn ta là băng cướp đại soái ca Bắc Phương, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thay trời hành đạo cướp giàu giúp nghèo!”
“Hôm nay cướp được mấy con dê mập, chớ đừng liên lụy vô tội!”
“Đi về kiểm tra đồ đạc, nếu bị thiếu thì tìm tới tận cửa để cướp…”
“Đừng nói nhiều nữa, đi thôi…”
Sau đó, các thành viên của băng cướp đại soái ca Bắc Phương mặc bộ đồ đen này dồn dập vươn người lên, trong tiếng gào thét, chốc lát thì bặt vô âm tín.
Hiện trường chỉ chừa lại vết máu khắp nơi!
Trong lòng của vô số cao thủ âm thầm để ý động tĩnh bên này xôn xao.
Cứ như vậy, dưới trăm mắt dõi theo, tam gia của Vương gia, kể cả bốn cao thủ Phi Thiên bị chặt chết trên mặt đất như thế.
Trước sau tổng cộng chưa tới hai tiếng, nếu không tính nói nhảm mở đầu kết thúc, cũng chỉ khoảng chừng một tiếng hơn!
Tuy trong xã hội ngày nay, kiểu chiến đấu giết vì thù hận này chả có gì mới, trên đường lớn cũng hở tí thì có sự kiện võ giả đánh nhau, nhưng hành hung một cách trắng trợn trước hoành thành như vậy, vẫn là lần đầu tiên!
Hơn nữa, đối phương bị giết còn là cấp cao của gia tộc Chiến Thần Vương gia, càng khác bình thường hơn.
Rất nhiều năm trước đây, luôn luôn chỉ nhìn thấy người Vương gia đang đuổi theo người khác đánh đập tàn nhẫn, hôm nay người Vương gia bị đánh giết trên đường phố như thế, quả thật khá là mới mẻ, với lại hả giận lắm.
Vô số người đứng ngoài quan sát không nói ngoài miệng, trong lòng lại kêu la sảng khoái.
Sướng quá đi, Vương gia các ngươi cũng có ngày hôm nay!
Trong lòng người nào người nấy của đám cao thủ các phương ẩn núp ở bóng tối lại cũng lẫm liệt, bọn họ đều thả thần thức ra quan sát, song không hiểu tại sao, sức mạnh thần thức thả ra ngoài lại lúc lạnh lúc nóng, khi nóng giống như muốn hoà tan, khi lạnh như muốn đóng băng.
Tuy nhiên, bọn họ xem xong trận đại chiến này, mọi người đều đau đầu như muốn nổ tung.
Thần thức như thể bị bệnh cảm…
Cũng chỉ có những người này mới thật sự hiểu được…
Mấy người bị giết kia bất ngờ toàn là đại cao thủ Phi Thiên cảnh, điều này càng khiến người khác không thể tưởng tượng khó mà tin được hơn nữa.
Phi Thiên!