Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2283 - Chương 2281: Đây Đều Là Của Nhà Ta

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2281: Đây đều là của nhà ta

Giọng nói của Lý Thành Long càng ngày càng lớn: “Vương gia thật không biết xấu hổ, nhiều thứ bị mất như vậy, vậy mà đều ở nhà các ngươi… xem đi xem đi, đây không phải tìm được rồi sao? Vừa nãy còn có mặt mũi phân trần, nói cái gì các ngươi không trộm, cũng may là lão tử có lòng tốt, nếu báo cảnh sát, Vương gia còn không tiêu đời…”

“Đây chính là mặt dày vô liêm sỉ cực kì!”

“Quả nhiên tích lũy tư bản ban đầu của đại thế gia đều là máu tanh và phạm pháp…”

“Vương gia trộm đi từ nhà chúng ta nhiều như vậy…. thật sự khiến người ta tức giận!”

“Những thứ bên này có lẽ là của Lữ gia, ngươi xem thử, ngươi xem thử, phía trên có kí hiệu, những dược liệu này đều phân thành hai nhánh, rõ ràng đại diện Lữ, đây là trời xanh dẫn dắt, nhìn không vừa mắt sự mặt dày vô sỉ của vài người nào đó.”

“Đây cũng có lẽ là của Lữ gia, Lữ gia chủ, ngươi lấy một miếng xem thử phía trên có kí hiệu vết tích của ngươi không?”

“Những bính khí này chắc hẳn của Lữ gia, xác minh kí hiệu! Lữ gia chủ, ngươi sờ thử xem, phía trên có kí hiệu không?”

“Những thứ...”

“Những đan dược này là của nhà ta.... hể, trong số này lại còn có của Lữ gia?”

“Mấy miếng Tinh Thần Chi Tâm này tuyệt đối là của nhà ta, trừ nhà ta chỗ khác vốn dĩ không có, nếu chỗ khác có vậy thì đều là trộm đi từ nhà ta, một chút suy luận cực kì đơn giản....”

“Cái này... chẳng trách Viêm Dương Chân Kinh của ta rất lâu không có tiến bộ, thì ra Viêm Dương Thạch hỗ trợ ta tu hành đều bị trộm đến đây, thật sự mưu mô độc ác...”

“Ồ, ở đây còn có nhiều thứ của Niệm Niệm Mèo như vậy, ta nói Cực Hàn Thủy Huyền của nàng sao lại mất rồi... thì ra đến đây, nhận nhầm? Sẽ không nhận nhầm, ở trên này tỏa ra Băng Hàn Đông Khí thuộc về Niệm Niệm Mèo...”

“Mảnh dược thảo này trông có vẻ quen mắt... của nhà ta!”

“Đó cũng là của nhà ta...”

“Đây là của Lữ gia nhỉ? Là của Lữ gia nhỉ? Lữ gia chủ, nhà các ngươi và nhà bọn ta giống nhau, đều là trông coi không chặt, lại nói cũng không còn cách nào, võ công người ta mạnh mẽ, thế lực ngang tàng, chúng ta có thể tìm về vật bị mất, đã là may mắn rồi, cưỡng cầu càng nhiều, chỉ sợ sẽ bị giết người bịt miệng, người ta là gia tộc chiến thần, vinh quang vô hạn, tiêu diệt mấy con tôm nhỏ như chúng ta, chẳng qua là chuyện chẳng đáng gì...”

“Cái giá này có phải của Lữ gia không?”

“Cmn, rốt cuộc Vương gia trộm bao nhiêu vậy... bây giờ ta thấy bức tường này, đều là của nhà ta...”

....

Cuối cùng, dưới sự theo dõi của mọi người.....

Đám người Tả Tiểu Đa nối đuôi nhau ra khỏi nhà kho.

Vương Hán không tha thiết gì nhìn vào trong nhà kho, lập tức trước mắt tối sầm, hình như choáng váng rồi.

Nhà kho to lớn, lại trống rỗng rồi.

Đúng vậy, chính là rỗng rồi, hoàn toàn trống rỗng, ngay cả vô số cái giá thiết cũng không còn.

Bây giờ nhà kho này, thật sự là bị dọn sạch rồi, hoàn toàn có thể nói như vậy, cho dù chuột chui vào, cũng chỉ có thể ngậm hai hàng nước mắt đi ra...

Mà Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long vừa đi ra ngoài còn đang lẩm bẩm đầy tiếc nuối.

“Còn có rất nhiều rất nhiều đồ tốt chưa tìm thấy...”

“Những thứ thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí trân quý này, nhất định đã bị giấu đi rồi, đây vốn chính là chuyện hợp lý...”

“Nhưng thứ hôm nay tìm về được, mới có vài giá trị, đáng cái gì, những thứ không tìm được, mới là đồ tốt thật sự.”

“Có thể tìm về được từng ấy ngươi cũng nên thấy mừng đi...”

“Nhưng Vương gia rõ ràng đang qua loa với chúng ta...”

“Thật sự đáng ghét, trên thế giới này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy...”

“Phù Phù quản gia, chúng ta còn bao nhiêu thứ chưa tìm được? Ta không quan tâm những thứ này lắm, nên cũng không nhớ hết.” Tả Tiểu Đa nói.

“Chỉ là những thứ mà ngươi đề cập đến trước đây, bây giờ bộ phận thu về, không đến một phần mười tổng số, hơn nữa toàn bộ thu về lần này là hàng thông thường, toàn hàng không chất lượng... haizz...” Lý Thành Long than thở không ngừng, hình như cực kì đau lòng.

“Đm, mới tìm được một phần mười? Còn chưa tới? Đây là nhà chúng ta bị trộm bao nhiêu đồ tốt á?”

“Sao ngươi cũng không nghĩ thử, nhà chúng ta danh xứng với thực, nhà số một trong thiên hạ hàng thật giá thật, đồ tốt nhà chúng ta còn có thể ít? Tinh phẩm còn có thể ít, bác trai bác gái có thể cho ngươi ít đồ tốt?”

“Ừm ừm, quả thật nói có lý.”

Thế là Tả Tiểu Đa xoay người: “Vương gia chủ...”

Vương Hán run rẩy đứng dậy: “Tả Thiếu, những... vật này coi như đã quy về nguyên chủ, chuyện hôm nay, được chưa vậy?”

Vương Hán, gia chủ của gia tộc Vương Thị này, sắc mặt toàn thân, giống như trong thời gian ngắn giày đi mấy chục tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn.

Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng vẫn còn rất nhiều đồ vật bị mất chưa tìm được, số lượng ta mới thu lại chưa đến một phần mười, ngươi xem thử vẻ mặt đầy lo lắng của Lữ gia chủ, số lượng tìm được nhất định cũng kém rất xa..”

“Nhưng Vương gia chỉ có một nhà kho này, hết rồi....”

“Lừa quỷ à? Hừ... ngươi cho rằng ta tin chắc? Nhà ta có bốn năm trăm cái nhà kho cơ...”

Vương Hán rất muốn nói, cmn lừa quỷ à! Ngươi mang bốn năm trăm nhà kho ra cho ta xem?

“Mau lên mau lên, mở mấy nhà kho khác ra xem, chúng ta muốn tiếp tục kiểm chứng, sự việc không liên quan đến bọn ta, tuyệt đối không manh động, không có bằng chứng càng không hấp tấp, ta nói như vậy rồi, vô cùng có thành ý rồi chứ!”

Tả Tiểu Đa liên thanh thúc giục.

“Nhưng Vương gia chúng ta thật sự chỉ có một nhà kho như vậy!”

Vương Hán thề thốt. Luôn miệng khẳng định, nhà ta chỉ có một nhà kho.

“Không đúng nhỉ? !”

Hai mắt Tả Tiểu Đa tràn đầy không tin tưởng đôi mắt lấp lánh đầy màu sắc: “Vừa nãy rõ ràng ngươi có nói nhà ngươi có không ít hoa bỉ ngạn mà… sao ta không thấy trong nhà kho? Vương gia tuyệt đối không chỉ có một nhà kho này!”

Vương Hán: “…”

Cmn ta hiểu rồi, cmn cướp một gốc lại cảm thấy không đủ!

Mắt thấy không cho thì tên này sẽ không đi, Vương Hán đau đầu xua tay: “Quản gia, đi vào phòng sách của ta, mang hai hộp ngọc đựng hoa bỉ ngạn ra đây… đưa cho Tả thiếu mang đi, xem như là chút tâm ý của ta.”

“Cái gì là phần tâm ý của ngươi, rõ ràng là của nhà ta, cha ta nói với ta, đồ chơi này, nhà chúng ta có, những nhà khác…” Tả Tiểu Đa trợn mắt, thành thật kéo da hổ làm cờ lớn.

Bình Luận (0)
Comment