Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2282 - Chương 2280: Tả Tiểu Đa Ta Là Loại Người Đó Sao? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2280: Tả Tiểu Đa ta là loại người đó sao? (2)

Vương Hán há hốc mồm.

Bản thân ngươi cũng không biết, vậy bọn ta đền kiểu gì?

Cái gì gọi là cũng không ít chứ?

“Như vầy đi, ngươi mở nhà kho của nhà ngươi, bọn ta đi vào xem thử, ngươi cũng nhìn thấy rồi, đồ của ta đều có kí hiệu, bọn ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy đồ bừa.”

Gương mặt Tả Tiểu Đa ‘rất chân thật’.

Phì!

Cuối cùng Vương Hán không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Cmn đây là đến xét nhà à....

Mở tàng bảo khố nhà ta, chỉ cần ngươi nhìn trúng cái gì, bấm vân tay chính là của ngươi, cmn ta dùng mông cũng nghĩ ra!

Như vậy thì ngươi dọn sạch nhà kho của nhà ta, nhà ta còn phải mang tiếng kẻ trộm!

Hơn nữa, hơn nữa, trộm còn là bảo vật nhà Ngự Tọa...

Đây quả thực chính là một cái nồi to như trời, điên cuồng che xuống như vậy!

Nhưng mà ngươi không nhận cũng không được!

Ngươi không nhận, nói không chừng hôm nay Vương gia ngươi sẽ tiêu đời.

Chỉ cần Tả Tiểu Đa nói một tiếng, lạp tức sẽ có người tiến lên ‘chấp pháp công bằng’, niêm phong nhà kho Vương gia để Tả Tiểu Đa vào tìm ‘đồ của bản thân hắn’.

Đây là chuyện ván đã đóng thuyền!

Ừm, Vương gia đã từng có trải nghiệm như vậy, đương nhiên, trước đây đều là Vương gia tiến vào nhà kho của nhà người khác, rồi tha hồ vơ vét!

“Bỏ đi, ta nhận!”

Vương Hán cắn răng: “Hy vọng Tả thiếu nói lời giữ lời, sau khi tìm được đồ thuộc về ngươi, đừng phát sinh ngoài ý muốn nữa.”

Tả Tiểu Đa tức giận khó chịu nói: “Vương gia chủ, đây là ngươi mắng ai đây? Tả Tiểu Đa ta là loại người đó sao?”

Vẻ mặt chính trực nói: “Sao ta phát sinh ngoài ý muốn được, ta là người bị mất cắp, công đạo tự ở lòng người, trắng đen nào dễ lẫn lộn?”

“....”

Vương Hán chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Câu này của ngươi hỏi rất hay, Tả Tiểu Đa ngươi chính là loại người đó sao? Ngươi nói xem?

Trong lòng ngươi còn có thể có chút dồn ép sao?

Cắn răng, một nói một lời, trực tiếp vẫy tay hạ lệnh: “Quản gia! Mở nhà kho!”

Chỉ thấy Tả Tiểu Đa xoay đầu nói: “Lữ gia chủ, sao ta nghe nói nhà ngươi cũng mất không ít đồ?”

Lữ Nghênh Phong cười lên, vội vàng nhịn lại nói: “Đúng đó, mấy năm nay quả thật mất không ít, đều không tìm được, đối phương thần thông quảng đại, Lữ gia tầm thường, thực tế không có năng lực lấy lại.”

“Mấy đồ đó có kí hiệu không?”

“Có, có, trước đây mất rất nhiều đồ, mong có một ngày có thể tìm lại, đương nhiên để lại kí hiệu, chỉ có điều dù ký hiệu thì cũng chẳng có tác dụng gì...”

“Sao lại vô dụng được, đợi lát chúng ta cùng nhau vào tìm thử, nếu hoa bỉ ngạn mà ta sơ suất để mất đã có thể trong tay Vương gia, nói không chừng mấy đồ thất lạc của ngươi cũng có thể rớt trong Vương gia, nhưng làm người phải thành thực, tuyệt đối đừng lấy đồ không thuộc về nhà các ngươi nha......”

“Đó là đương nhiên.” Khuôn mặt Lữ Nghênh Phong vui vẻ: “Thật sự may mà có Tả Thiếu, bằng không của cải tổ truyền nhà ta nào có hy vọng quay lại...”

Vương Hán phì một tiếng, lại phun một ngụm máu.

“Mời, cửa nhà kho đã mở rồi.” Thực tế Vương Hán không muốn nói thêm lời nào với hai người không biết xấu hổ này nữa.

Tùy tiện đi, tùy tiện dọn đi.

Chỉ cần hôm nay các ngươi có thể nhanh chóng đi khỏi!

Ta bằng lòng trả bằng mọi giá!

“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi.” Tả Tiểu Đa cười haha đứng lên, tùy ý đi trước.

Lý Thành Long vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cmn đây là thế đạo gì, làm trộm còn vàng thật không sợ lửa như vậy.... cần chút mặt mũi, có thể chút mặt mũi không? Trông cái mặt bí xị kìa, cứ như chúng ta đến lừa bịp hắn... ta thật sự nhìn mà ứa gan, người bây giờ đều không biết xấu hổ như vậy sao?”

“Thật sự sống lâu cái gì cũng thấy!”

Lý Thành Long vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm: “Trên thế giới này lại có người vô liêm sỉ như vậy, quả nhiên là trời đất to lớn, hạng người gì cũng có…”

“Mở kho lại rề rà như vậy, bằng chứng rõ ràng rồi, bị hỏi đến còn không thừa nhận, không nhận cũng thôi đi, lại đồng ý để bọn ta vào lấy… cái này thật sự là vừa có ý định xấu vừa muốn có danh tiếng tốt…”

“Vừa có ý định xấu vừa muốn có danh tiếng tốt à… hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt..”

Vương Hán nhanh chóng đi lên trước, cách xa Lý Thành Long, hắn thật sự sợ mình bị tức chết!

Nhưng mà Lý Thành Long thấy hắn cách xa, lại trực tiếp rót linh khí vào trong giọng nói, lập tức giống như loa đài bắt đầu nổ vang trong phủ Vương gia…

Tất cả người trong Vương gia đều run lên vì tức giận…

Trừng mắt nhìn đám người Tả Tiểu Đa vào cửa nhà kho…

Đương nhiên Vương gia không chỉ một cái nhà kho này, đây là chắc chắn, thậm chí những thứ cất giữ trong nhà kho này, cũng sẽ không phải là tinh hoa bảo tồn thật sự của Vương gia.

Nhưng mà Tả Tiểu Đa cũng biết, có thể khiến Vương gia mở ra nhà kho này, đã rất không dễ dàng rồi.

Nói cách khác, đây đã là giới hạn của Vương gia.

Sau khi tiến vào, trước mặt chính là một đống Tinh Hồn Ngọc cực phẩm.

“Tìm thấy rồi! Quả nhiên ở đây!”

Tả Tiểu Đa vui vẻ hét một tiếng: “Những thứ này đều là của nhà ta, ta nhớ rất rõ, đồ của nhà ta đều có khí tức của nhà ta, Tinh Hồn Ngọc của nhà ta, bên trong đều có linh khí… ừm, phía trên còn có kí hiệu!”

Hắn tiện tay nắm lấy một miếng, nói: “Miếng này làm đại diện đi kiểm tra, phía trên có kí hiệu của ta, bên trong có linh khí của ta, đây đều là bẳng chứng hàng thật giá thật, không dễ xóa bỏ.”

Mấy người của Vương gia đi vào cùng không ngừng tức điên khác tại chỗ.

Sau đó nhìn thấy Tả Tiểu Đa đi thẳng vào trong: “Dược liệu bên này cũng đều là của nhà ta, có linh khí, có kí hiệu… lúc nhỏ ta còn tiểu lên trên, mùi nước tiểu có thể tiêu tan, nhưng khí tức thuộc về của ta, chín phần chín vẫn còn…”

“Miếng này thật quen mắt, xem ra chính là những thứ nhà ta làm mất, ta sờ thử, nhìn thử bên trên có kí hiệu của ta không, hơn phân nửa là có….”

“Ừm, những binh khí này rõ ràng chính là của nhà ta, phía trên có kí hiệu của ta, ta nhìn gần, phía trên có mặt của ta…”

Vương Hán ngày càng tức đến lòng ngực khó chịu, ôm ngực ngồi xuống, bỏ đi bỏ đi, ta không đi với ngươi nữa.

Ta ở đây đợi vậy….

Ngươi nhìn trúng cái gì lấy cái ấy là được, tùy ý ngươi phát huy đi, dù sao ta không muốn nghe ngươi nói chuyện nữa!

Nhưng mà…

Bình Luận (0)
Comment