Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2281 - Chương 2279: Tả Tiểu Đa Ta Là Loại Người Đó Sao?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2279: Tả Tiểu Đa ta là loại người đó sao?

Đây đương nhiên là Lý Thành Long biến hóa thành hình dáng của Vương Nghĩa để chụp... với tu vi hiện nay của hắn, khống chế cơ thịt trên mặt thành dáng vẻ người khác trong thời gian ngắn, chẳng qua là chuyện nhỏ...

Khuôn mặt Vương Hán chợt đen lại.

Còn có thể vu oan giá họa như vậy?

Cmn lão tử sống trên đời bao nhiêu năm mà chưa gặp cái trường hợp nào như cái trường hợp này....

Mặt mũi đâu? Thể diện đâu?

Đùa như vậy có ý nghĩa sao? Thật sự có ý nghĩa sao?

Chỉ thấy Tả Tiểu Đa chỉ vào bức ảnh nói: “Vương gia chủ ngươi xem, đây có phải người của Vương gia ngươi lấy trộm đồ của bọn ta không! Người của Vương gia, chính là kẻ trộm.”

Mặt Vương Hán càng đen như đáy nồi, rất lâu không lên tiếng, sau một lúc lâu mới hít sâu một hơi, nói: “Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, Tả thiếu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có phải muốn triệt để sỉ nhục Vương gia bọn ta?”

Tả Tiểu Đa còn chưa nói, Lý Thành Long đã đập bàn: “Lời này của ngươi có ý gì? Cmn các ngươi ăn trộm lại còn có lý nữa à? Vương gia là gia tộc vạn năm, chính là làm giàu nhờ như vậy sao? Hả? Ban ngày thì cũng tử tế giống như ai, ban đêm người một nhà lại đi ăn trộm? Giết người cướp của, đào mộ, mới tích lũy gia tộc vạn thế như ngày nay à? !”

“Vương gia các ngươi còn có thể cần mặt mũi không? Có thể không? Vương gia chủ, đây là mặt của ngươi sao? Sao ta thấy giống cái mông thế? Ngươi mở miệng ta xem thử, trong miệng ngươi có răng không? Đừng thật sự nhích qua đây nhé? Ngươi tránh xa ta một chút để ta xem thử, đừng thật sự ợ hơi....”

“Phì...”

Thực tế đám người Hạng Xung, Long Vũ Sinh không nhịn được, nghiêng đầu phì cười.

Vì hôm nay đã sớm dự đoán sẽ mắng rất khó nghe, cho nên toàn bộ các cô gái đều không đến, nhưng một đám con trai lại đến không sót một ai.

Lúc này, cả đám nhịn cười tới muốn nội thương luôn rồi!

Nhưng cũng lần lượt tự nhủ trong lòng, sau này, tuyệt đối không thể khiêu khích Lý Thành Long!

Tên này mắng người quá ác độc rồi!

Thà rằng khiêu khích Tả lão đại, bị đánh một trận, cũng tuyệt đối không khiêu khích tên độc mồm độc miệng Lý Thành Long này!

Uy lực quá mạnh, bất cứ ai cũng không chịu nổi!

Cuối cùng Vương Hán tức giận, đập bàn: “Họ Lý kia, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, gia tộc chiến thần bọn ta cũng không phải dễ chọc đâu!”

Tương tự, Lý Thành Long cũng tức giận đập bàn, nói: “Gia tộc chiến thần thì thế nào? Gia tộc chiến thần thì có thể trộm đồ? Gia tộc chiến thần thì có thể không nói lý sao? Bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, lẽ nào sự việc rõ ràng như vậy, còn phải đi kiện sao? Được thôi, nếu ngươi đã không nhận, vậy thì chúng ta đi kiện, để nhà nước phân xử, để pháp luật phân xử! Để bộ chấp pháp chú Ngưu giải quyết công bằng, phán quyết rõ ràng trắng đen....”

“Đi đi đi, chúng ta đi bộ chấp pháp, đi ngay bây giờ!”

“Ta cũng không tin, thiên hạ này lại còn không có chỗ nói lý, gia tộc chiến thần có thể vì ham muốn, không kiêng nể ai, không kiêng kỵ gì! Vương gia chủ, ta chỉ hỏi ngươi, nếu bộ chấp pháp phán quyết các ngươi trộm, ngươi nói thế nào? !”

Lý Thành Long đập bàn bộp bộp, ưỡn ngực ngẩng đầu, nước miếng văng tung tóe.

Vương Hán chỉ cảm thấy huyết áp tăng cao từng hồi, đã sắp phun máu ra rồi.

Đây còn cần đi kiện?

Trong lòng Vương Hán hiểu rõ, đi kiện này, cho dù kiện tới chỗ nào, Vương gia mình đều là trộm!

Cho dù kiện đến trước mặt hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ cũng chỉ nói: Chính là Vương gia các ngươi trộm đồ!

Mặc dù mọi người đều biết rõ bằng chứng này là giả, nhưng tuyệt đối sẽ không có bất kì ai nói giúp cho nhà mình!

Tất cả mọi người sẽ nói: Đây là thật!

Tả Tiểu Đa chỉ có thể chỉ ra hai thứ để chứng minh là của hắn, nhưng mà đến mức độ này, bọn họ có thể thoải mái tìm ra một ngàn bằng chứng để chứng minh: Đây là của Tả Tiểu Đa!

Đây là một cuộc kiện cáo chắn chắc sẽ bị định tội là trộm!

Mà loại chuyện này, trong mấy ngàn năm này Vương gia đã làm không dưới mấy ngàn lần hoặc là trên mười ngàn lần!

Chỉ cần bọn họ muốn đồ gì, vốn dĩ giá trị món đồ là một trăm triệu, xách năm trăm ngàn đi mua, không bán?

Vừa hay, ngay cả năm trăm ngàn cũng có thể tiết kiệm được, đi kiện, có bằng chứng là được: Đây vốn dĩ chính là của nhà ta, nhà ta không muốn ỷ thế hiếp người, mới nói lấy tiền ra mua về....

Sau khi kết án, đây chính là của nhà ta!

Không cần tốn một xu, tiền đi kiện không cần bỏ ra, vì người thua kiện phải bỏ ra.

Quá đơn giản!

Còn có thể lấy được danh tiếng tốt!

Nhưng mà hôm nay, thủ đoạn tương tự bị người ta bắt chước dùng để đối phó với chính mình, loại cảm giác này thật sự là tồi tệ....

Tả Tiểu Đa thở dài, nói: “Vương gia chủ, ta không hiểu rõ, trộm đồ thì trộm thôi, trả lại không phải là được rồi sao? Ta cũng không có yêu cầu quá đáng gì, bằng chứng xác thực ngay trước mặt, vì sao còn phải chống chế chứ? Bỗng dưng làm rơi vinh quang của gia tộc chiến thần!”

“Bọn ta không trộm!” Vương Hán ấm ức đến ngực sắp nổ tung.

“Thật sự không trộm?” Ánh mắt Tả Tiểu Đa híp lại: “Nếu Vương gia chủ ngươi tin chắc là như vậy, vậy chính là không định nói lý, thế thì ta cũng chỉ đành tìm người đến nói lý.”

“Ngươi muốn thế nào?” Vương Hán dao động.

Mặc dù hắn không biết Tả Tiểu Đa muốn tìm ai, nhưng có thể xác định, nhất định là người mình không thể trêu vào được.

Mà người như vậy, ở Thượng Kinh không nhiều, nhưng cũng không ít, với tình cảnh của Vương gia bây giờ, lại còn cố tình đụng phải chuyện như vậy, là rất không khôn ngoan.

Đến lúc đó càng khó chịu hơn, hơn nữa đại nhân vật đến còn có thể sẽ tiến thêm một bước ảnh hưởng đến đại cục, còn không bằng bây giờ thể hiện một chút vô lại, không phải tình hình rõ ràng sớm mạnh hơn người ta sao?

“Điều ta cần rất đơn giản, chỉ cần đưa đồ của ta lại cho ta, ta sẽ rời đi, tuyệt đối không dây dưa.” Tả Tiểu Đa nói.

“Đồ của ngươi...”

Vương Hán tức muốn hộc máu nhưng vẫn phải nói: “Những đồ vật gì? Ta lấy cho ngươi là được!”

Cách nói như vậy, chính là quyết định vì bảo toàn đại cục, phá tài tiêu tai.

Đây là chuyện không còn cách nào, chấp nhận thực tế.

“Ta thật sự không biết có đồ gì...” Vẻ mặt Tả Tiểu Đa không để ý: “Lúc đó ta thu vào, không nhìn là gì, dù sao đều là thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí, cũng không ít đó.”

Bình Luận (0)
Comment