Lý Thành Long cười lớn một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời: “Chính Vương gia các ngươi, đến giờ phút này mà ngươi còn dám chối, mở miệng ngậm miệng nói mình là người tốt, là do ta không biết hai chữ người tốt viết thế nào, hay là ta hiểu sai nghĩa hai chữ này rồi...”
Lúc này đám Lữ Nghênh Phong với Long Vũ Sinh từ đầu đến chân đều vô cùng thỏa mãn.
Nhất là Lữ Nghênh Phong, giờ hắn đang sướng đến mức sắp bay lên trời rồi.
Chửi độc thật đấy, chửi khó nghe thật đấy, nhưng ta thích...
Có thể nhìn thấy cảnh Vương Hán bị mắng xối xả trước mặt mình là chuyện hả hê vui mắt nhất trần đời, nhìn vẻ mặt bất bình của Vương Hán, Lữ Nghênh Phong càng nhìn càng thấy móe, vẻ mặt này hắn ngắm cả đời cũng không thấy chán!
Càng bất bình... càng tốt.
Mà đám Long Vũ Sinh Dư Mạc Ngôn lại bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời có hơi sợ.
Tài ăn nói của Lý Thành Long được của ló đấy...
Chẳng trách Lý Thành Long lại xung phong đứng ra đảm nhận việc này, tài ăn nói của hắn đúng là tuyệt cmn vời. Mắng người nghe mà đã cái nư, đúng là chúa tể ngôn từ, mình có nằm mơ cũng không nghĩ ra, nhiều từ mình đều biết, biết cả cách dùng, nhưng mà ghép lại cùng một chỗ lại tạo thành những lời ác độc nhất, dù có đánh chết cũng không nghĩ ra nổi...
Tả Tiểu Đa cười ha ha nói: “Vương gia chủ, chuyện là thế này... Lúc trước các ngươi tặng ta hoa bỉ ngạn... Ta không thích, hơn nữa còn rất giận... Việc này, ha ha, không giấu được. Ngươi biết chuyện này không?”
Vương Hán hậm hực hừ một tiếng.
Đệch, ngươi còn mặt mũi mà nhắc tới, ngươi đòi về từ đời nào rồi còn gì... Người cũng bị ngươi giết sạch rồi còn gì, còn nhắc tới hoa bỉ ngạn làm cái vẹo gì?
Mặt mũi đâu ra mà dày thế?
Không biết xấu hổ à?
Ta có biết chuyện này không? Ta không biết được à? !
Chỉ nghe Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng ta giận, cũng có nguyên do cả đó...”
“Thật không dám giấu...”
Tả Tiểu Đa nói: “Ban đầu cha mẹ ta, sợ chúng ta tuổi trẻ chưa trải sự đời sẽ rước họa vào thân, chọc phải người không nên chọc, chẳng may lại bị thương... Đúng không, nhưng vậy cũng không hay... Lỡ đâu chọc phải cái loại khốn kiếp không nói lý, khó tránh sẽ liên lụy tới bạn bè cha mẹ bị giết, bị bới mộ phần, khó tránh sẽ càng không vui, Vương gia chủ, ngươi nói có phải không?”
Tả Tiểu Đa miệng nói môi cười, ánh mắt như đao.
Vương Hán ho khan một tiếng, nói: “Tả thiếu nói chí phải... Đây cũng là chuyện thường tình...”
Tả Tiểu Đa cười ha ha nói: “Để tránh những chuyện này, cha mẹ ta mới chuẩn bị cho ta ít đồ, ta thì sao, nhớ hồi xưa mình đúng là kẻ chịu cố gắng, cũng tại thuở nhỏ gia đình tương đối có điều kiện, không chịu để tâm đến thứ gì cả... Bây giờ nghĩ lại xấu hổ thật đấy...”
“Phải biết rằng ‘Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần... Ai mà biết được từng hạt cơm đều cực khổ như vậy chứ, Vương gia chủ ngươi nói có đúng không?”
Vương Hán cúi đầu trợn trắng mắt.
Đậu, hóa ra ngươi cũng là người có văn hóa...
“Trong số những thứ cha mẹ ta cho ta, có một gốc thiên tài địa bảo, ừm, hoa bỉ ngạn. Đợt trước, bị trộm mất rồi... Bao nhiêu là Tinh Thần Chi Tâm, Tinh Hồn Ngọc, rồi cả thần binh lợi khí, thiên tài địa bảo các loại đều bị trộm hết... Nhiều ơi là nhiều.”
“Vốn chuyện này đúng là cực kỳ mất mặt, nhưng đồ ta bị trộm nhiều không đếm xuể, khiến ta thiệt hại nặng nề...”
“Vốn dĩ chuyện bị trộm đồ cũng chỉ là tài nghệ không bằng người, không liên quan nên ta cũng chẳng dám trách ai, ta cũng nhận thua rồi, trên đời này có ai chưa từng giẫm phải cứt chó mà mắc ói đôi lần chứ!”
“Nhưng hôm nay nhìn thấy đóa hoa bỉ ngạn mà Vương gia chủ đưa qua... Ta thấy quen mắt lắm...” Tả Tiểu Đa nói.
“Chắc hoa bỉ ngạn thì bông nào mà chẳng giống nhau?” Vương Hán lạnh lùng nói.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra rồi, hôm nay mấy tên này rõ ràng chính là tới nhục mạ hắn, còn muốn lừa bịp tống tiền nữa, thuần túy là làm nhục người ta mà!
“Yaaa.., lẽ nào ý ngoài mặt chữ của Vương gia chủ là còn từng thấy đóa hoa bỉ ngạn nào khác hay sao? Thậm chí ngươi từng thấy không chỉ một gốc?” Tả Tiểu Đa ngạc nhiên hỏi.
Chẳng lẽ trên đời này có rất nhiều kỳ trân hiếm thấy như hoa bỉ ngạn ư?
“Không dám, chẳng qua nếu nói đến hoa bỉ ngạn, tuy Vương gia ta không hiểu rõ nội tình nhưng cũng có vài cây.” Vương Hán lạnh lùng nói.
Tả Tiểu Đa cười ha ha nói: “Ta hiển nhiên không có ý chất vấn Vương gia chủ, nhưng ta có thể khẳng định, gốc hoa bỉ ngạn hôm nay ngài đem biếu ta chính là của ta.”
“Xin hỏi Tả thiếu muốn dùng cái gì để chứng minh?”
“Muốn chứng minh cũng dễ thôi, vì ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, chủ yếu là do ta là người có tính chiếm hữu cao, thích để lại kí hiệu riêng trên đồ của mình.”
Tả Tiểu Đa đầy mặt đều là nụ cười giải thích: “Một trong những cánh hoa của gốc hoa bỉ ngạn kia bị ta dùng móng tay bấm một cái... Hơn nữa trên vết bấm ta còn vẽ một con rùa đen nhỏ. Ha ha... Lúc đó tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không ngờ lại giờ trở thành chứng cứ, vừa bấm lại vừa vẽ, có lẽ trời định rồi, chê cười chê cười.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Chỉ cần Vương gia chủ lấy gốc hoa bỉ ngạn kia ra, ta chỉ cho người xem là được. Bằng chứng xác thực là hết đường chối cãi ngay.”
“Lấy ra? ?”
Vương Hán trợn mắt.
Người thật sự có mặt mũi nói câu này sao.
Ngươi đã cướp rồi, bây giờ lại muốn ta lấy ra đối chất!
Lời của khốn nạn gì!
Vương Hán tức đến ngã ngửa, đen mặt nói: “Nhưng gốc hoa bỉ ngạn này, vừa bị nhóm cướp soái ca Phương Bắc gì đó cướp mất rồi...”
“Bị cướp mất rồi?”
Đôi mắt Tả Tiểu Đa híp lại, nói: “Vương gia chủ, bị cướp rồi cũng không sao, cái gọi là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, kẻ giết người tự có hậu báo, nhân quả tuần hoàn, nhưng ta còn có bằng chứng khác, chứng minh gốc hoa bỉ ngạn mà hôm nay Vương gia lấy ra, quả thực ban đầu thuộc sở hữu của kẻ hèn là tại hạ đây.”
“Bằng chứng, bằng chứng gì?”
“Lúc nhà ngươi lấy đi, ta chụp một bức ảnh, một khi nhìn thấy Vương gia chủ sẽ biết.”
Tả Tiểu Đa lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, lấy ra một bức ảnh, nói: “Vương gia chủ, mời ngươi xem thử.”
Chỉ thấy trên bức ảnh, tay Vương Nghĩa cầm một cây hoa bỉ ngạn, giữ trong lòng bàn tay, khuôn mặt a dua nịnh bợ.
Mà trên cánh hoa của gốc hoa bỉ ngạn đó, quả nhiên có dấu móng tay, còn vẽ một con rùa đen nhỏ không quá rõ ràng...