“Diệu kế diệu kế! Phù Phù ngươi hư thật đấy, đúng là hư đến mức đỉnh đầu mọc nhọt, lòng bàn chân chảy mủ... nhưng ta thích! Ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở.
Lý Thành Long: “...”
Tả lão đại, ta tận tâm tận lực bày mưu tính kế cho ngươi mà đổi lại chỉ được một câu đỉnh đầu mọc nhọt lòng bàn chân chảy mủ thôi ư?
Đồ đê tiện!
“Chốt thế nhé!”
Ý đã quyết, hiển nhiên Tả đại thiếu một giây cũng không muốn đợi, lập tức đi một chuyến đến Vương gia.
Nếu đã muốn trút giận thì phải trút cho đã cái nư, Tả Tiểu Đa liền kéo theo cả Lữ Nghênh Phong.
Oán khí trong lòng Lữ Nghênh Phong không kém cha con thằng nào cả!
Trong lòng Tả Tiểu Đa chắc chắn.
Trước khi thân phận của mình được làm sáng tỏ, trước khi mọi chuyện hạ màn thì có cho Vương gia mười nghìn lá gan, họ cũng chẳng dám động tới một cọng lông chân của mình!
Cho nên mình cực kỳ an toàn!
Thế là cả đám cứ nghênh nghênh ngang ngang mà đi.
...
Mặc dù trong lòng như thể ăn phải phân ruồi nhưng ngoài mặt Vương gia vẫn phải đón tiếp đám người Tả Tiểu Đa với Lữ Nghênh Phong không khác gì khách VIP.
Vương Hán - gia chủ Vương gia còn đích thân ra đón, thái độ vô cùng niềm nở cung kính.
Nhìn là biết Vương gia chủ bất bình nhưng chỉ dám giận thầm trong lòng, âm thầm nhịn, nhịn đến mức nội thương...
“Ái chà... Vương gia to thật đấy!”
Tả Tiểu Đa đi dáng chữ bát, từng cử chỉ đều toát ra phong thái 'con của Ngự Tọa Tuần Thiên', vẻ mặt dè dặt: “Không tồi không tồi, tòa nhà này được đấy!”
Lý Thành Long mặc đồ quản gia, đứng một bên hếch mũi lên trời nói: “Biết bao mồ hôi nước mắt của nhân dân đấy...”
Người Vương gia liếc xéo.
Tên tiểu tử mặc đồ quản gia này ăn nói cái kiểu gì đấy? Lại còn nói ngay trước mặt nữa chứ... Có ai làm khách như ngươi không?
“Hahahaha... Ăn nói cẩn thận vào.” Tả Tiểu Đa nói: “Nói chuyện phải biết lựa lời, đừng nói thẳng ra chứ. Dễ đắc tội người ta lắm.”
Lý Thành Long hiểu ý: “Lão đại nói đúng lắm, chỉ là tiểu đệ vốn thẳng tính... Nhưng chỗ này đúng là quá mức xa hoa. Người xưa có câu, lầu son rượu thịt ê hề, ngoài đường xương chết cóng... chắc là để chỉ Vương gia rồi.”
Người Vương gia:...
Đù má, ngươi đã không biết nói chuyện thì nói ít thôi!
Vương Hán nén giận cười theo: “Không biết hôm nay Tả thiếu... có chuyện gì quan trọng mà lại đến đây?”
“Cũng chẳng có chuyện gì đâu.”
Tả Tiểu Đa cười haha cười nói: “Thật ra là có một vài chuyện hơi khó mở lời...”
“Tả thiếu có việc cứ nói, đừng ngại.”
“Chuyện là thế này, dạo này binh hoang mã loạn... Chỗ ta... cũng trông gà hoá cuốc, hơn nữa còn chịu tổn thất không nhỏ, chuyện này không... Mấy món bảo bối mà cha ta cho ta, không cẩn thận làm mất rồi... Nói đến đây ta cũng không biết phải nói tiếp thế nào nữa...”
Mấy món bảo bối mà cha ta cho ta!
Cha ta!
Vương Hán mặt mày xanh lét, chuyện này... chuyện kinh hãi này khiến hắn hú hồn.
Chuyện này còn gì mà không hiểu nữa?
Trước kia chúng ta từng muốn giết cha mẹ của Tả Tiểu Đa... nhưng lại không tìm được... Nếu nói vậy thì...
Chẳng lẽ Vương gia chúng ta... xém tí là ám sát Ngự Tọa? ?
Mồ hôi lạnh sau lưng Vương Hán thấm ướt cả áo, trên mặt cũng toàn mồ hôi lạnh.
Nhất thời gian lòng hắn sông cuộn biển gầm nên không chú ý Tả Tiểu Đa nói gì.
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Mất đồ, mất ít đồ ấy mà, chính là mất ít đồ ha ha ha ha...”
Lão tiểu tử giả ngu.
Nhưng sao Bổn thiếu gia có thể cho ngươi giả ngu?
Vương Hán tỉnh táo lại, nhất thời gian đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thuận theo lời Tả Tiểu Đa, ha ha nói: “Không biết Tả thiếu... bị mất thứ gì?”
Vừa hỏi dứt câu, đột nhiên một dự cảm không lành xông lên não.
Lại nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười, hả lòng hả dạ của Lữ Nghênh Phong đứng cạnh, sắc mặt Vương Hán chợt biến.
Bên cạnh.
Lý Thành Long vội đứng ra làm việc tốt, vẻ mặt hắn vô cùng căm phẫn, chỉ thẳng mũi Vương Hán tức giận mắng: “Vương Hán, đệch, ngươi còn dám ở đó mà giả ngu? ! Lão đại ta mất đồ chính là do người Vương gia các ngươi trộm đấy, thế mà ngươi còn tỏ vẻ vô tội! Đờ mờ diễn cái đầu nhà ngươi, ngươi tưởng cắm “họa mi” lên mũi là thành vòi voi à? Ngươi có biết thứ đó của ngươi xẻo xuống một cái là nhũn như con chi chi luôn không? !”
Vương Hán tức ói máu: “Người Vương gia ta trộm? Ngươi dựa vào đâu mà nói thế?”
Vô số người Vương gia trừng mắt nhìn Lý Thành Long, hận không được xông lên từng miếng từng miếng ăn sạch hắn!
Tả Tiểu Đa giả vờ giận: “Phù Phù, sự thật mà ngươi cứ nói thẳng ra thế à?”
Sau đó giả vờ cười nhìn Vương Hán: “Xin lỗi Vương gia chủ nha, quản gia nhà ta chẳng biết lựa lời gì cả. Hắn vốn thẳng tính, thích nói thật, ngài đừng để bụng.”
Ta không để bụng!
Vương Hán nhìn Lý Thành Long như muốn ăn thịt người.
Đậu xanh ta không để bụng lắm rồi!
Tả Tiểu Đa ngươi đúng là nhân tài!
Đây là mà quản gia nhà ngươi? Gạt quỷ đấy à!
Ai mà không nhận ra đây là Lý Thành Long?
Hình như còn là “Nhất Đại Quân Sư “được đánh giá rất cao, Tứ Phương đại soái đều thèm nhỏ dãi, quản gia như vậy, Tả Tiểu Đa ngươi thuê nổi sao?
Ừm, Tả Tiểu Đa là con cháu Ngự Tọa, hình như vẫn thuê nổi...
Vương Hán không dám nổi giận, chỉ đành cắn răng: “Vương gia ta không trộm...” Lời này để lộ sự vô cùng bất bình cộng thêm giận mà không dám nói gì.
“Có cái rắm ấy! Con bà ngươi chứ ở đó mà vòng vòng vo vo! Ngươi không trộm! Ngươi bảo không trộm thì là không trộm à? Nhân chứng vật chứng đầy đủ! Má nó ngươi còn dám mở miệng ra mà nói dối, đúng là trong miệng toàn lời dối trá! Ngươi tưởng môi trên môi dưới của ngươi đóng vào mở ra là đi toa lét được như hậu môn à?”
Lý Thành Long chửi ầm lên: “Nhìn cái kiểu nói chuyện không ra hơi này của ngươi là biết ngươi chột dạ rồi, mẹ ngươi bị viêm âm đạo rồi à! ?”
Nhất thời, máu nóng của Vương Hán vọt lên tận não!
Quá khó nghe rồi!
Quá khó nghe rồi!
Miệng của tên khốn khiếp này đúng là còn thối hơn cả hố phân!
“Vương gia chủ ngài nhưng đừng giận, thật ra...” Tả Tiểu Đa giả mù sa mưa nói.
Vương Hán không nhịn nổi nữa: “Tên họ Lý kia, ngươi bảo có nhân chứng vật chứng đầy đủ, đâu? Lấy ra đây! Cho dù các ngươi có thân phận cao quý nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ vu oan cho người tốt được!”
“Người tốt?”