“Cũng như lúc trước, chúng ta đặt bẫy giết chết Tần Phương Dương, đào mộ Hà Viên Nguyệt, không phải cũng chính là tự cho rằng, chính ta đã làm đấy, ngươi làm được gì một cách trắng trợn không chút kiêng dè sao? Chính là kiểu cho rằng đối phương cũng không làm được gì ta đấy, còn bây giờ, chẳng qua chính là phong thủy lưu chuyển mà thôi!”
“Mà hiện tại, chúng ta thực sự không có cách gì với bọn nó, chứ không phải là tự cho rằng như thế nữa!”
“Dù có thế nào chúng ta cũng không dám làm gì nó, đặc biệt là bây giờ.”
“Thậm chí chúng ta còn không dám để lộ thân phận của hắn! Thứ nhất là không có chứng cứ, chúng ta mà tiết lộ thân phận của hắn chỉ có thể khiến người trong thiên hạ càng làm ra những biện pháp cực đoan hơn đối với chúng ta: ngươi lại dám xúc phạm Ngự Tọa!”
Vương Hán thở dài: “Điểm này sao ta lại không biết chứ? Ngươi nói đây là do con trai của Ngự Tọa làm ra, vậy ngươi đưa chứng cứ xác thực ra đây? Không có chứng cứ xác thực thì chính là đang vu oan cho Ngự Tọa!”
“Chuyện Ngự Tọa có con trai hay không, cả đại lục này đều không ai có thể chứng minh được... làm sao chúng ta có được chứng cứ?”
“Hơn nữa, ngay cả khi nó được chứng minh rằng đây chính là do con trai Ngự Tọa làm ra, vậy thì sao? Mọi người trong đại lục sẽ chỉ cao hứng hơn: Ngự Tọa có hậu duệ rồi! Khắp chốn vui mừng! Nhà nhà vui vẻ! Mọi người đều thích! Tất cả điều đó đều là những chuyện có thể tưởng tượng ra!”
“Thậm chí còn có người vui đến đốt pháo ăn mừng nữa kìa.”
Vẻ mặt của Vương Trung ảm đạm: “Nếu chúng ta nhất định làm ra điều gì đó ngược lại sẽ bị mọi người công kích... con trai Ngự Tọa giết vài người của chúng ta thì có là gì? Câu nói này nhất định sẽ rơi xuống đầu Vương gia chúng ta!”
Hai người nhìn nhau thở dài.
Câu nói này giống như câu mà Vương gia đã nói trước kia: Gia tộc Chiến Thần bọn ta có công lớn với Tinh Hồn, lập được thành tích xuất sắc, giết có vài người thì có hề gì?
Gia tộc Chiến Thần bọn ta chiếm có xíu đất thì có hề gì?
Gia tộc Chiến Thần bọn ta đào vài phần mộ thì có hề gì?
Nhưng Chiến Thần nhà ngươi ghê gớm đến đâu, có thể so sánh với Ngự Tọa sao?
Mặt mũi phải lớn đến mức nào?
Nếu thân phận của Tả Tiểu Đa bị bại lộ, nhất định sẽ là một trận sóng to gió lớn: theo lý Vương gia các ngươi mà nói, thì con trai Ngự Tọa giết có vài người họ Vương các ngươi thì có hề gì? Cứ coi như tiêu khiển đi, các ngươi còn mặt mũi mà gào với thét?
Con trai Ngự Tọa muốn giết các ngươi, các ngươi còn không mau chuẩn bị sạch sẽ mà đợi tới lượt đi? Còn chưa sẵn sàng nghển cổ chờ đợi tới lượt mà vui chơi thỏa thích với thiếu gia sao?
Lỡ như thiếu gia chém đầu không thuận lợi không vui vẻ thì biết làm sao, Vương gia nhà ngươi còn không phải tội đáng muôn chết à?
Nghĩ đến tình cảnh này, Vương Hán Vương Trung cảm thấy thẹn cũng có thể thẹn đến chết!
“Nghĩ đi nghĩ lại, phản ứng của thành vệ quân và tinh thuẫn cục hôm nay đâu đâu cũng rất bất thường, chuyện kết thúc lâu như vậy mới lửng thửng đi tới, còn không phải là có ai đó đang cố ý kéo dài hành động sao.”
“Mà con người này, ta chỉ e chính là cao cấp, hoặc cũng có thể là cao cấp trong cao cấp!”
“Sau khi đến, cách xử sự nhìn như rất công bằng hợp lý, nhưng thực tế lại vô cùng qua loa!”
“Hết câu này đến câu khác, câu nào cũng là xát muối vào vết thương của Vương gia chúng ta, lại còn hỏi cụ thể về mộ tổ họ Vương nữa... Lăng mộ tổ tiên họ Vương bị sập đến long trời lở đất, có ai không biết? Nếu nói hắn không có ý gì...”
“Đây rõ là một sự ỷ thế hiếp người trắng trợn! Hơn nữa còn là ức hiếp Vương gia nhà ta!”
Ta không nhận lễ của các ngươi!
Nhận lễ của ngươi rồi, khó tránh khỏi sẽ bị người ngoài đàm tiếu. Ta đúng là không nhận, nhưng ta vẫn muốn.
Cho nên, mới đi cướp về!
Giết người cướp của, chẳng qua cũng chỉ là một việc bình thường mà thôi.
Vương gia nhà ngươi có ý kiến gì sao?
Hết thảy đều được lý giải đển rõ ràng tường tận, nhưng hai anh em lại chỉ biết nhìn nhau thở dài, chẳng nói chẳng rằng.
Hình thức rất rõ ràng.
Mục đích của Tả Tiểu Đa cũng rất rõ ràng.
Ta bắt nạt ngươi đấy, thì ngươi làm được gì? Lại dám làm gì?
Nhiều năm trước, kiểu cậy thế hiếp người này đều là Vương gia ngươi đi làm với kẻ khác cả đấy.
Để người ta chỉ có thể im lặng không nói, chỉ có thể tuyệt vọng, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
Bây giờ, thế sự xoay vần, người khác cũng ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp đến Vương gia ngươi, cái kiểu ngậm bồ hồn làm ngọt này, không những không thể trả thù, không thể cãi lại, thậm chí đến chỉ ra hung thủ cũng không dám, người Vương gia đã thật sự nếm trải được cảm giác của những người trước đây từng bị bọn họ bắt nạt rồi!
Hơn nữa mùi vị còn nặng hơn gấp mấy lần!
Cái kiểu bất bình này, uất ức, bất lực, tuyệt vọng, lâm vào đường cùng chẳng có chốn để đi....
Chính là cái cảm giác uất hận đến mức muốn chết quách đi...
Ngay lúc này.
Đột nhiên có người đến báo tin.
“Gia chủ, Tả Tiểu Đa đến rồi...”
“Tả Tiểu Đa đến?” Vương Hán và Vương Trung đều giật mình, lúc này hắn đến đây làm gì?
...
Nghe nói sau khi 'Băng cướp đại soái ca phương Bắc' trở về, Lý Thành Long đảo mắt đã nảy ra ý hay, lập tức đắc ý đưa ra ý kiến: “Lão đại, chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta có thể lợi dụng đôi chút phần sau nữa.”
“Phần sau, lợi dụng thế nào?”
“Nếu bây giờ Vương gia đã biết thân phận của ngươi rồi... vậy thì chuyện càng dễ xử hơn nhiều.”
Lý Thành Long nheo mắt nói: “Vốn dĩ chúng ta đang nằm ở thế yếu nên không thể trực tiếp tìm đến tận cửa, chưa biết chừng người ta còn bao vây hết chúng ta... nhưng bây giờ lại là một chuyện khác, chúng ta có thể làm cho mọi thứ trở nên quá đáng hơn, khoa trương hơn, làm kinh tởm chết bọn nó, trước hết kiếm chút lợi gì đó, xả giận!”
“Chúng ta vướng phải hoàn cảnh, thời gian chưa đến, chúng ta không thể thực sự ra tay diệt trừ Vương gia báo thù cho lão hiệu trưởng, nhưng bây giờ chúng ta có thể làm chuyện khác!”
“Hả?” Đôi mắt Tả Tiểu Đa sáng lên như bóng đèn.
“Không phải Vương gia thường xuyên ỷ thế hiếp người sao? Hôm nay chúng ta lấy gậy ông đập lưng ông! Hung hăng càn quấy ai mà không biết?”
Lý Thành Long cười nham hiểm: “Chúng ta làm thế này thế này...”
“Ý hay lắm, ta thích! Hahaha...”
“Trước tiên đừng nói thích gì cả, ngươi còn phải như vầy như vầy nữa mới càng thêm sung sướng... chúng ta cứ làm một quả sướng như lên tiên trước đã!