Vương Lăng Vân nghe vậy kinh ngạc: “Sao lại nói vậy? ?”
“Ngươi nói ta bôi nhọ thanh danh của Ngự Tọa, nhưng đối với tình huống hiện tại của Vương gia, ngươi biết được bao nhiêu?”
Tả Tiểu Đa lạnh lẽo nói: “Ngươi biết vì sao hôm nay ta đến không? Do đâu?”
“Ngươi còn biết vì sao ta không đến nhà khác? Khăng khăng phải đến Vương gia ngươi hành động trắng trợn không? Ngươi biết nguyên nhân không?”
Vương Lăng Vân sững sờ, hắn chỉ nhận được bản cáo trạng đầy phẫn nộ mà con cháu mang vào, nói là Tả Tiểu Đa cậy thế hiếp người thế nào, bây giờ Vương gia oan ức đến chết... nhất thời tức giận mới ra ngoài.
Nhưng đối với nội tình bên trong, vốn dĩ không hiểu rõ.
Xoay đầu nhìn người Vương gia bên cạnh, ánh mắt già nua mà đục ngầu nhìn qua từng người, cuối cùng dừng ở trên mặt Vương Hán, cẩn thận nhìn rất lâu, mới không xác nhận nói: “Ngươi là ai? Ngươi là gia chủ của Vương gia hiện tại? Tên là gì?”
Hắn không quen Vương Hán, nhưng lại biết trường bào và trang sức của Vương gia.
Vương Hán lên trước quỳ xuống: “Lão tổ tông, ta là Vương Hán, gia chủ hiện tại của Vương gia.”
Vương Lăng Vân không nói chuyện, nhắm mắt, cân nhắc rất lâu, lẩm bẩm nói: “Các ngươi nói, con cháu của Ngự Tọa Tuần Thiên, đến Vương gia chúng ta trắng trợn lừa gạt vơ vét... chuyển sạch nhà kho còn không thôi, có chuyện này?”
Vương Hán hít sâu một hơi, nói: “Vâng, quả thật có chuyện này, đây là sự thật!”
Vương Lăng Vân thở một hơi, nói: “Ông Ngự Tọa vẫn khỏe phải không?”
Lý Thành Long đang lớn tiếng nói: “Ngự Tọa Tuần Thiên, hiện tại chính là cao thủ số một mà ba đại lục công nhận và ngang hàng với Hồng Thủy Đại Vu! Uy chấn thiên hạ, khí khái lăng tiêu! Trước đây mấy ngày, trước mấy ngàn tỷ đại quân, quyết chiến Hồng Thủy Đại Vu, kẻ tám lạng người nửa cân!”
Trong mắt Vương Lăng Vân xuất hiện lệ quang, lẩm bẩm nói: “Ông Tả vẫn là một cây trụ chống trời của đại lục Tinh Hồn, thật đáng chúc mừng.”
Hắn lập tức trầm tư.
Rất nhiều sự việc quá rõ ràng, Ngự Tọa còn sống, số một thiên hạ, vậy thì Tả Tiểu Đa phải lừa ai? Thậm chí không cần phải mở miệng, chỉ cần ngồi trong nhà chờ, nhận lễ có thể nhận đến xụi tay!
Chỉ cần hắn muốn thu!
Vậy thì lần này đến Vương gia nào có thể lừa bịp?
Vương Lăng Vân trầm tư rất lâu, nặng nề nói: “Vương gia đã làm chuyện gì? Phạm sai lầm gì? Lại bị người ta tìm đến nhà thế này?”
Đây không phải hỏi Tả Tiểu Đa, mà là hỏi Vương Hán.
Sắc mặt Vương Hán thay đổi, dập đầu bịch bịch, nhưng không nói chuyện.
Sắc mặt Vương Lăng Vân thay đổi đến phức tạp, ngày càng đứng không vững, từ từ ngả lên trên ghế, ôm Kinh Hồng kiếm trong lòng, buồn rầu thở dài.
Rất lâu nói: “Ngự Tọa vẫn khỏe mạnh, uy chấn thiên hạ.... Vương Hán, rốt cuộc Vương gia chúng ta có chỗ đặc biệt gì, lại đáng để con cháu của Ngự Tọa đại nhân, đặc biệt dến Vương gia dọa nạt tống tiền?”
“Dựa vào Vương gia, có bảo bối gì, ngay cả con cháu của Ngự Tọa đại nhân cũng phải đỏ mắt? Giữa ban ngày ban mặt, đến trước mặt lừa bịp?”
Hơi thở Vương Lăng Vân giống như tơ nhện nói: “Người ta còn ở đây, lại chưa đủ vui, nghĩ đến đồ vật còn chưa lấy được, ngươi... ngươi tạm thời lấy ra, ta xem thử.”
Vương Hán không dám nói, chính là nửa ngày không nói.
Vương Lăng Vân lẩm bẩm: “Bỏ đi, ngươi trực tiếp nói cho ta nghe đi, lão phu thật sự rất tò mò, Vương gia chúng ta lại có đồ vật có thể vừa mắt con cháu của Ngự Tọa đại nhân, với mong muốn…. đây thật sự là quang vinh to lớn.”
Đám người Vương Hán vẫn không đáp.
Đột nhiên Vương Lăng Vân hét một tiếng: “Lấy ra! Lão phu muốn xem thử! !”
Hai mắt hắn trừng trừng, mặc dù đã già ngoài sức tưởng tượng, một tiếng hét hung hãn, tự có uy thế khổng lồ xông lên trời.
Trong đôi mắt, tinh quang bỗng nhiên tỏa ra xung quanh, khiến người ta không dám nhìn gần!
Hổ dữ đã già, oai phong vẫn còn!
Toàn thân Vương Hán run rẩy, vẫn không mở miệng nói, nhưng không biết giải thích từ đâu, cũng không dám gi thích.
Lúc này, một con cháu Vương gia bên cạnh, không nhịn được nói chen vào: “Tả Tiểu Đa lấy đi hoa bỉ ngạn của chúng ta, tất cả Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, vô số thiên tài địa bảo, Tinh Thần Chi Tâm…. thậm chí ngay cả giá thiết của nhà kho cũng chuyển đi…”
Vương Lăng Vân im lặng, dường như không nghe thấy.
Chỉ là nhìn Vương Hán, nhàn nhạt nói: “Gia quy của Vương gia, bây giờ đã như vậy rồi? Người mà ta hỏi vẫn không trả lời, ngược lại bên cạnh có người nhanh miệng như vậy?”
Xua tay mệt mỏi, nhàn nhạt nói: “Kéo người nói lời này xuống, thực hiện gia pháp! Hành hình hoàn tất, lại kéo về ta xem thử!”
Người bên cạnh không cử động.
Vương Hán nhanh chóng gọi đến: “Các ngươi không nghe thấy lão tổ tông nói sao? Kéo hắn xuống! Đánh!”
Lập tức có hai người kéo người nói chuyện xuống. Tiếp theo vang lên âm thanh đánh gậy.
Ánh mắt Vương Lăng Vân vẫn chú ý trên người Vương Hán, nhưng trong ánh mắt đã phủ một tầng u ám.
“Nói!” Vương Lăng Vân nói.
Vương Hán cúi đầu, nói: “Là như vậy, lão tổ tông.”
“Hahaha….”
Vương Lăng Vân đột nhiên cười đầy chế giễu, sau đó khuôn mặt đầy biểu cảm thất vọng, nhìn Tả Tiểu Đa, nửa ngày mới trầm giọng nói: “Tả Tiểu Đa, không biết ta nên xưng hô với ngươi thế nào?”
Tả Tiểu Đa do dự một lát, nói: “Nếu dựa theo vai vế mà nói, ngươi nên gọi ta một tiếng chú!”
Ngươi nên gọi ta một tiếng chú!
Câu nói này, như sét đánh giữa trời quang, đột ngột nổ vang!
Sắc mặt của tất cả người Vương gia, vào lúc này, sắc mặt âm u, nửa ngày không thấy màu sắc.
Câu nói này, vô cùng vô tận, hoặc nói là, nói đến rất rõ ràng!
Trong mắt Vương Lăng Vân chợt nổ ra tia sáng, đột nhiên đấu tranh đứng lên, muốn quỳ xuống.
Tả Tiểu Đa vội vàng đỡ dậy.
“Để ta quỳ bái một lát.” Vương Lăng Vân cầu xin nói: “Trên thế giới này, không có ai dám giả mạo thân phận này, nếu thân phận đã là thật, vậy lễ nghi này không thể thiếu, đây là nhân luân, đây là thiện chí.”
“Không cần đâu, ta không muốn có bất kì giao tình gì với Vương gia các ngươi.”
Tả Tiểu Đa nhàn nhạt nói.
Vương Lăng Vân cười thảm một tiếng: “Ta hiểu rồi.”
Hắn nhìn Tả Tiểu Đa, trong mắt đầy mong cầu nói: “Có thể để ta nói chuyện với ông Tả hoặc bà Tả không?”
“Không được!”
“Ta chỉ muốn nghe thử giọng nói của lão nhân gia lần nữa….” Vương Lăng Vân run rẩy, cầu xin: “Ta sắp chết rồi… bà Tả… từng bế ta lúc ta còn nhỏ…”