Tả Tiểu Đa trầm ngâm hồi lâu.
“Ngươi cứ nói… là ta ngăn cản ngươi, không để ngươi đi, ta muốn nghe thử bà Tả nói gì, đôi ba lời là được.” Vương Lăng Vân nói.
Tả Tiểu Đa hiểu rõ.
Ông già này, đáy lòng vẫn có chút mong ước quá cao, hoặc là nói chút không cam lòng cuối cùng.
Tả Tiểu Đa mặt vô biểu tình lấy điện thoại ra, gọi cho Ngô Vũ Đình, bật loa ngoài: “Mẹ.”
“Cẩu Đát, chuyện gì vậy?” Giọng nói của Ngô Vũ Đình truyền ra.
“Là như vầy, Vương gia trộm đồ nhà chúng ta, ta đến lấy, bọn họ không để ta đi.” Tả Tiểu Đa nói.
“Các ngươi gan chó lớn!” Ngô Vũ Đình tức giận: “Trộm đồ nhà ta lại muốn bỏ qua như vậy? Trộm cái gì? Để bọn họ trả lại gấp mười!”
Mẹ con hai người hiểu ngầm phối hợp.
Cái gọi là thấy mầm biết cây, nói ít hiểu nhiều, Ngô Vũ Đình nghe một cái là biết con trai nhà mình đang kéo da hổ làm cờ lớn.
Nhưng nếu con trai mình đã gây chuyện, người làm mẹ đương nhiên phải phối hợp nhịp nhàng ăn khớp, hoàn mỹ.
Một bên.
Nước mắt của Vương Lăng Vân ào ào lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Bà Tả… ta là Tiểu Vân Nhi…”
Bên kia điện thoại, giọng nói của Ngô Vũ Đình dừng lại: “Tiểu Vân Nhi? Ngươi…. còn sống sao? ?”
“Bà Tả …. Là ta….” Vương Lăng Vân gào thét khóc lớn.
“Tiểu Vân Nhi à....” Ngô Vũ Đình thở dài một tiếng, nói: “Bao nhiêu năm ngươi không hỏi chuyện đời rồi?”
“Có... hơn bốn ngàn năm rồi... bốn ngàn tám trăm năm thì phải.”
Vương Lăng Vân rơi nước mắt, nghẹn ngào: “Từ sau khi Linh Nhi qua đời.... ta ở ẩn không ra ngoài... haizz, thực ra trước đó, ta sớm không quan tâm chuyện gì nữa...”
Ngô Vũ Đình u ám thở dài: “Vậy thì chuyện của những năm nay, ngươi không biết gì hết?”
“Ta không biết.”
Giọng nói của Ngô Vũ Đình truyền ra ngoài: “Tiểu Đa.”
“Có.”
“Đỡ Vương Lăng Vân ra ngoài.”
Ngô Vũ Đình thở dài, nói: “Đừng quên, mang theo Kinh Hồng Kiếm.”
“Cái này…” Tả Tiểu Đa kinh ngạc.
Trong nhà Vương gia, dẫn lão tổ tông người ta đi….. câu này nói sao?
“Nếu người không dẫn hắn đi, ta phái Du Đông Thiên và Vân Trung Hổ qua, bọn họ có năng lực dẫn người đi.” Giọng nói của Ngô Vũ Đình nhàn nhạt truyền ra.
Đúng vậy, bọn họ không những có năng lực mang người đi, còn có năng lực tiêu diệt Vương gia ngay lập tức, Tả Hữu Lộ Thiên Vương, song song đến? !
Vương Hán, Vương Trung nghe được lời này mặt vàng như đất.
“Từ giờ trở đi, Vương Lăng Vân và gia tộc Vương Thị, không còn quan hệ gì nữa!”
Ngô Vũ Đình nói: “Tiểu Vân Nhi, ngươi bằng lòng không?”
Vương Lăng Vân nghẹn ngào nói: “Ta bằng lòng…. Bà Tả, ta có thể hỏi một chút đây là… vì sao không?”
Ngô Vũ Đình nhàn nhạt nói: “Đợi một lát chú nhỏ của ngươi tự nhiên sẽ nói cho ngươi, chuyện đời chẳng phải vô thường, quả báo xưa nay không sai mảy may!”
Nói xong thì cúp máy.
Vương Lăng Vân khóc lớn, giống như đứa trẻ mồ côi ly tán ngàn năm, đột nhiên được gặp lại người thân của mình.
Mặc dù chỉ là nghe thấy âm thanh, nhưng trong lòng đã kích động đến biển lòng dậy sóng cuồn cuộn, cái gì cũng không ngăn được.
Mặc dù Vương Lăng Vân đã là người già trên mười ngàn tuổi, hơn nữa ngọn lửa sinh mạng đã đi đến điểm cuối, sắp tắt rồi, nhưng chuyện hâm mộ giống như trẻ con vào lúc này, lại dời non lấp biển như vậy, khó mà kiềm chế.
“Ngươi thấy sao” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Ta đi với ngươi.” Vương Lăng Vân trả lời không có bất kì do dự nào.
“Lão tổ tông!”
Tất cả người Vương gia, đồng loạt quỳ xuống.
Vương Lăng Vân hít sâu một hơi, nói: “Ta đi xem thử, rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì. Nếu… các ngươi thật sự tội ác không thể tha thứ… vậy thì, ta sẽ không trở về… các ngươi cũng không thể làm nhơ bẩn vinh quang tiên tổ, Kinh Hồng Kiếm, ta sẽ mang đi.”
“Nếu còn có chỗ xoay chuyển, ta sẽ xin bà Tả thả ta về, mang Kinh Hồng Kiếm về.”
Vương Lăng Vân kiên quyết nói: “Đừng quỳ nữa… Các ngươi nhất định không giữ được ta đâu, ta… không quen các ngươi….”
Vương Hán đi mấy bước, ngẩng đầu rơi nước mắt nói: “Lão tổ tông…”
“Các ngươi không nghe thấy lời của bà Tả nói sap? ….” Vương Lăng Vân lạnh lùng nói: “Lẽ nào… các ngươi muốn để hai Thiên Vương đến mang ta đi?”
Vương Hán cúi đầu, bò trên đất, lớn tiếng khóc, khóc giống như cha chết.
Không, cho dù cha ruột chết, với lão hồ ly thành tinh như hắn, nhiều nhất cũng sẽ không có thất tình trên mặt, thê thảm!
Mãi cho đến đám người Tả Tiểu Đa dùng xe lăn đẩy Vương Lăng Vân rời khỏi Vương gia, sau lưng chỉ còn đầy tiếng khóc thảm thiết.
Đám người trên dưới Vương gia quỳ đông nghịt trên mặt đất, toàn thân từng người xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng.
Bọn họ rất rõ ràng.
Hôm nay Vương Lăng Vân rời đi, mang theo Kinh Hồng Kiếm rời đi, tương đồng với Vương gia mất đi ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Vương Lăng Vân hấp hối không phải là ngọn cỏ cứu mạng của Vương gia, ngọn cỏ cứu mạng thật sự chính là Kinh Hồng Kiếm trong tay hắn!
Bội kiếm của chiến thần!
Đó mới là át chủ bài cuối cùng có thể cứu giúp Vương gia, đều là ấn kí cuối cùng trên thế giới này thuộc về chiến thần đại lục Vương Kinh Hồng!
Một người một kiếm này đồng thời rời khỏi Vương gia, át chủ bài cuối cũng cũng đi mất rồi!
Nhưng mà, lúc này lại không ai dám nói gì, môt câu một chữ cũng không dám nói.
Ngự Tọa phu nhân đã nói rất rõ ràng, nếu Tả Tiểu Đa không làm được, lập tức sẽ phái Tả Hữu Thiên Vương đến!
Chỉ cần ra lệnh một tiếng, nhiều nhất là nửa tiếng, Tả Hữu Thiên Vương đã có thể nhanh chóng đến đây, không nói hôm nay Vương gia không ổn định, cho dù là Vương gia thời kì thịnh nhất, thì cũng không thể cùng đối kháng với uy nghiêm của hai đại Thiên Vương, cho dù thế nào cũng không cản được!
Người, nhất định sẽ rời đi!
Nhìn hình bóng già nua đó bước đi giống như đèn trước gió chầm chậm đi đến cửa, rời khỏi Vương gia, Vương Hán không nhịn được lòng đầy thù hận, cũng không chịu đựng nữa.
Lớn tiếng nói: “Lão tổ tông, ta có lời muốn nói!”
Diện mạo Vương Lăng Vân tiều tụy cử động, vỗ tay Long Vũ Sinh đang đẩy xe lăn, xoay đầu nói: “Ngươi nói.”
Vương Hán đứng dậy, thẳng ngực ưỡn lưng nhìn Vương Lăng Vân, lớn tiếng nói: “Vương Hán bất tài, thân là gia chủ thay mặt Vương gia, hôm nay, lúc lão tổ tông quyết định rời đi, chỉ muốn thay mặt con cháu trên dưới Vương gia, hỏi lão tổ tông một câu!”