Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2287 - Chương 2285: Kinh Hồng Kiếm (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2285: Kinh Hồng Kiếm (2)

Trong mắt Vương Lăng Vân diện mạo tiều tụy không chút nhúc nhích, giống như nước chết, nhàn nhạt nói: “Ngươi hỏi.”

“Dám hỏi lão tổ tông, hôm nay lão tổ tông phá cửa mà ra đi, dự định cắt đứt quan hệ với Vương gia hoàn toàn sao? Lại muốn mang Kinh Hồng kiếm trụ cột sinh mạng, vinh quang nhất với con cháu Vương gia đi, có từng nghĩ qua cho mỗi con cháu các đời sau của Vương gia, cho dù là một chút ý nghĩ?”

Khuôn mặt Vương Hán bi phẫn, lớn tiếng chất vấn.

Tả Tiểu Đa lửa giận xông thiên, muốn mở miệng phản bác.

Vương Lăng Vân từ từ giơ cánh tay gầy đét, ngăn tay Tả Tiểu Đa, ôn hòa nói: “Chú nhỏ, chuyện của Vương gia, vẫn nên do ta giải quyết, nghiệt mà bản thân tạo ra, cuối cùng cũng là chính mình phải trả, như bà Tả nói, chuyện thế gian chẳng phải vô thường, xưa nay quả báo không chút sai sót.”

Hắn chuyển đôi mắt hờ hững chú ý đến trên người Vương Hán, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói ý của câu này, ta đã nghe hiểu, ngươi cảm thấy, Kinh Hồng Kiếm rời khỏi Vương gia, Vương gia mất đi lá bài hộ thân mạnh nhất?”

Mặc dù rất mất mặt, nhưng Vương Hán không còn cách nào, hiên ngang nói: “Đúng, Kinh Hồng Kiếm đi rồi, Vương gia này… e rằng cũng sẽ bị hủy, vẫn mong lão tổ tông khai ân, cho con cháu một sinh cơ, một đường sống!”

Vương Lăng Vân hồi lâu không nói.

Rất lâu sau, mới ho một tiếng: “Thì ra quả nhiên các ngươi làm việc rất đoạn tuyệt!”

Vương Hán cúi đầu không nói không rằng.

“Thì ra các ngươi thật sự đã phạm sai lầm lớn, đến mức cần dư âm tổ tông cứu mạng, cho nên hôm nay mới nói với ta, con cháu Ngự Tọa đến khiêu khích gây chuyện, mời ta ra mặt, quả nhiên chuyện đời tất cả nhân quả, báo ứng không phải vô thường…”

Vương Lăng Vân thở dài.

“Vẫn mong lão tổ tông khai ân.”

Người Vương gia đồng thanh hô, vì cầu sống tiếp, mặt mũi gì đó cũng không quan tâm!

Trên mặt Vương Lăng Vân lộ ra vẻ châm biếm.

Hai tay hắn cầm chuôi kiếm của Kinh Hồng Kiếm, nhàn nhạt nói: “Có lẽ các ngươi đều biết, bốn chữ ‘thần kiếm có linh’ này chứ? !”

“Năm đó tiên tổ áo trắng cầm kiếm, một người một kiếm, giết khắp núi sông, chiến hết anh hùng thiên hạ, xưa nay chưa từng khom eo, xưa nay chưa từng lùi bước, thà mất không cong thà chết không lùi, là vì uy danh hiển hách của tiên tổ!”

Ánh mắt Vương Lăng Vân xa xăm, hình như nhìn thấy Vương Phi Hồng cả người áo trắng cầm kiếm năm đó, tất cả trong trí nhớ, xưa nay chưa thấy ông cả người đồ trắng nhiễm chút bụi trần, càng chưa thấy ông cong eo như vậy!

Vĩnh viễn là cô độc, thẳng đứng, xem thường thiên hạ như vậy!

Cả thân áo trắng thiên hạ lạnh giá!

Một kiếm quang ba đại châu rét lạnh!

Kinh Hồng Thiên Vương!

Vương Lăng Vân ngâm nga: “Toàn thân lạnh giá, áo trắng nhạt màu, đỉnh của núi băng, ngạo kiếm Kinh Hồng!”

Toàn hiện trường im lặng.

Mặc dù không có chút thiện cảm nào đối với Vương gia hiện tại, nhưng lúc nghe thấy sự tích của Kinh Hồng Thiên Vương năm đó, đám người Tả Tiểu Đa vẫn có thể cảm nhận được một phần nhiệt huyết sôi sục, hình như nhìn thấy được kiếm khách cô độc mà áo trắng nhạt màu đó, dáng vẻ kinh hồng.

Lúc không ai ra chiến đấu, một thân một mình, cầm kiếm bước ra, một người một kiếm, đối mặt với vô số cao thủ Thiên Vương Vu Minh, ngạo nghễ khiêu chiến!

“Thắng Vương Phi Hồng ta, các ngươi sẽ thắng!”

Con người ngông nghênh đĩnh đạc đó, thẳng đến lúc chết đều không cong người, thà thân thể hóa tinh thần lộng lẫy, cũng không bằng lòng chấp nhận một trận thất bại liên quan đến vận mạng đại lục!

m thanh tự bạo long trời lở đất đó, thẳng đến hôm nay, vẫn âm vang trong lòng của nhiều đời nhiều thế hệ đại lục Tinh Hồn!

“Lúc đầu tiên tổ đơn độc chiến đấu Thiên Vương thiên hạ….. dùng một thanh Kinh Hồng Kiếm đó!”

Vương Lăng Vân nhìn kiếm trong tay: “Tiên tổ có bao nhiêu tự hào, thanh kiếm này có bấy nhiêu tự hào!”

“Các ngươi muốn nó che chở các ngươi, tạm không nói các ngươi có xứng hay không, bản thân các ngươi có dám hỏi nó một câu, nó bằng lòng không! ?”

Giọng nói Vương Lăng Vân bình thản như nước, nhưng khuôn mặt già nua đó, lại chậm rãi tức giận đến đỏ bừng lên, hiểu rõ trong lòng, cũng cực kì không bình tĩnh, khong thể căm hờn.

Hắn ra sức rút kiếm, tia sáng lóe lên, giống như sương giá đầy trời, lúc này đang rơi xuống thế gian.

Đây là uy năng mà bản thân thân kiếm hiện ra.

Lúc Vương Lăng Vân rút kiếm ra khỏi vỏ, lập tức ném kiếm đi, trường kiếm trên không di chuyển qua mấy người, ánh sáng tỏa ra khắp nơi, choang một tiếng rơi xuống đất.

Mũi kiếm cắm cứng vào nhà cũ Vương gia trên mặt đất, ánh sáng trường kiếm lấp lánh, khẽ lập lòe.

Mặc dù chỉ là một thanh kiếm, mặc dù đã không còn chủ nhân.

Nhưng thanh kiếm này, vẫn thanh cao cô độc như vậy, giống như trước kia.

Cắm xuống đất, vẫn thân trên đỉnh núi băng, trên cao nhìn xuống thế giới này, kinh hồng thế giới này!

Lạnh giá ngạo mạn, bất kì người nào cũng không xứng đứng cùng nó.

Thân kiếm lấp lánh, vẫn băng giá, một luồng ý mong đợi, lờ mờ xuất hiện.

Hình như mong đợi, chủ nhân năm đó, hai bàn tay lớn đó lại cầm lấy chuôi kiếm.

Mau đến cầm ta, ta ở cạnh ngươi, chiến đấu anh hùng thiên hạ lần nữa!

Ngươi mau đến đi!

Rất lâu, rất lâu, cuối cùng thân kiếm ngừng lấp lánh, nhưng luồng ý mong chờ đó, lại dần dần biến mất, hóa thành một luồng ý cô độc tĩnh mịch, bi thương, ý cảnh đầy sự mất mát và đau thương, tự kiếm bao phủ ra.

Ngươi đi đâu rồi?

Vì sao ngươi không đến?

Người đồng hành năm đó mất đi, Kinh Hồng kiếm cô độc đến hôm nay!

Hôm nay ra khỏi vỏ, phong quang vẫn thế, sương giá vẫn thế, ánh sáng vẫn thế, chiến ý vẫn thế.

Nó muốn chiến đấu thiên hạ lần nữa, cũng không có người năm đó, cùng nó tung hoành giang hồ!

“Keng! Keng! Keng!”

Kinh Hồng Kiếm phát ra ba tiếng kinh hồng bi thương.

“Keng! Keng! Keng!”

Kinh Hồng Kiếm phát ra ba tiếng kêu bi keng, trên thân kiếm, vầng sáng thu lại chậm rãi, kiếm ý mất mát vô hạn, một mảnh vắng lặng.

Giống như một con chó con bị vứt bỏ, thân thể cuộn lại núp ở trong góc.

Vương Lăng Vân nhìn Kinh Hồng Kiếm, nói từng chữ: “Vương Hán, ngươi hỏi Kinh Hồng Kiếm một chút, nó có nguyện ý trở thành sai lầm giống các ngươi hay không, thành thứ bảo vệ ngươi?”

Ánh mắt Vương Hán nhìn Kinh Hồng Kiếm lẳng lặng không động đậy, tiến lên một bước chậm rãi, trong nháy mắt đang muốn lên tiếng...

“Keng!”

Một tiếng kiếm kêu to rõ đột nhiên vang lên, bắt nguồn từ bên trong Kinh Hồng Kiếm.

Bình Luận (0)
Comment