Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2288 - Chương 2286: Mang Đi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2286: Mang đi

Bất kỳ một người nào tại chỗ này cũng nghe được trong một tiếng kiếm kêu này là tức giận khó có thể đè nén!

Đó là một loại... Phun trào cảm xúc vô cùng nhục nhã mãnh liệt đến tột đỉnh!

Để cho mọi người tất cả đều cảm động lây, run rẩy không hiểu.

Quang mang chớp thước, rõ ràng không người nào vận dụng mềm mại kiếm, tự động tự phát mà từ mặt đất rút lên, trên không trung xoay tròn một chút, kiếm quang bắn ra bốn phía ở bên trong, vững vàng thường thường dừng ở giữa không trung.

Hướng mũi kiếm chỉ, rõ ràng là nhắm thẳng vào giữa lông mày của Vương Hán.

Một luồng kiếm ý tràn đầy nhục nhã, tức giận, cực kỳ táo bạo, chợt tràn ngập ra!

Trường kiếm sẽ không nói chuyện, nhưng hành động lần này bất luận kẻ nào đều có thể cảm nhận được ý nghĩ của nó!

Rất rõ ràng!

“Không được dùng loại chuyện này để nhục nhã ta!”

Đây chính là điều Kinh Hồng Kiếm muốn nói, không thể nghi ngờ!

Vương Hán đứng yên ngơ ngác tại chỗ, nhìn chăm chú vào Kinh Hồng Kiếm, toàn thân cứng ngắc, miệng không thể nói.

Vương Lăng Vân thở dài thật sâu, vỏ kiếm trong tay khẽ động.

Giữa không trung, Kinh Hồng Kiếm phát ra một tiếng kiếm minh, hình như cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu giảm.

Một cái xoay tròn, một tiếng xoát vang nhỏ, tự động trở về vỏ, trở về vắng lặng lần nữa.

Mà mũi nhọn Kiếm Thí Thiên Hạ này, cũng lặng lẽ thu lại theo, hóa thành một mảnh hiu quạnh.

Vương Lăng Vân nước mắt tràn mi, vuốt ve Kinh Hồng Kiếm, nức nở nói: “Lần này Kinh Hồng Kiếm ra khỏi vỏ, không tìm được tổ tiên... Lần này thất vọng đau khổ trở về vỏ, sợ rằng... Cả đời cũng không muốn hiện thế một lần nữa...”

Bọn người Tả Tiểu Đa là thở dài nhẹ nhàng, nhìn Kinh Hồng Kiếm bị không khí tĩnh mịch quấn quanh, chỉ cảm thấy tâm trạng quá mức phức tạp, nhưng lại không biết loại tâm trạng gì.

Bọn họ mặc dù là thiếu niên thiên tài, tu vi tuyệt vời, nhưng rốt cuộc trải nghiệm đời người còn ít, nên không cách nào cảm nhận được sự cô đơn trải qua ngàn năm.

Người kiếm đã từng gặp nhau, từng gắn bó lẫn nhau không rời không bỏ, mà nay kiếm còn kêu, nhưng bi thương không thấy người!

Vương Lăng Vân tự điều chỉnh xe lăn xoay người, thật sự hắn không có mắt nhìn những thứ con cháu bất hiếu này.

“Lão tổ tông!”

Phía sau người Vương gia cùng kêu lên bi thương.

Vương Lăng Vân không còn quay đầu lại.

“Vương gia sớm không phải là của ta, Vương gia, là của các ngươi.”

“Ban đầu trước khi ông nội tử chiến, từng nhờ cậy mấy vị bạn thân cùng thời trông coi hộ con cháu gia tộc. Lúc ấy ông nội nói: Trận chiến này, cần có hy sinh, không dùng máu tế ông trời, làm sao có thể có được thái bình. Hai người các ngươi chính là tinh hồn Kình Thiên Chi Trụ, không thể sai được. Nếu trận chiến này cần phải có người có đủ sức nặng chết trận, như vậy thì ta là người đầu tiên đến làm. Nếu như chiến dịch này ta có mệnh hệ gì, Vương gia đằng sau ta, phải nhờ vào các anh em coi chừng rồi.”

Vương Lăng Vân thản nhiên nói: “Có phải hay không các người chỉ nhớ rõ những thứ này? Không, hoặc là phải nói, các ngươi chỉ nhớ rõ những thứ này sao?”

Câu chuyện này, nhìn chung toàn bộ đại lục ai cũng đều thích.

Sự tích anh hùng năm đó của Vương Thiên Vương, ai không biết?

Chứ đừng nói là còn có người trong Vương gia từ trên xuống dưới cố ý vô ý tuyên truyền, có thể nói truyền lưu thiên hạ, nổi tiếng.

“Ban đầu, Ngự Tọa và Đế Quân đưa tổ tiên về... Cố ý để câu chuyện này lưu truyền thiên hạ, nhưng che giấu một phần lời trăn trối cuối cùng của tổ tiên.”

“Ngự Tọa và Đế Quân là suy nghĩ vì Vương gia chúng ta, thế nên cũng không nói gì. Nhưng mà lời dạy của tổ tiên, đến nay vẫn khắc vào từ đường, các ngươi không nhớ rõ? Chẳng qua các ngươi là không muốn nhớ, hoặc là cũng không muốn người khác nhớ, không muốn người khác biết!”

Vương Lăng Vân trầm giọng nói: “Các ngươi nhớ được hay không, cũng không quan trọng, bởi vì ta còn nhớ rõ, ta đây sẽ đọc cho các ngươi nghe!”

“Một phần chính còn dư lại là: Nếu như con cháu không chịu cố gắng, các anh em giúp đỡ ta một lần; nếu không phải không chịu cố gắng, ỷ vào chiến công ít ỏi hôm nay của ta làm hại đại lục, kính xin diệt trừ nhanh chóng. Cả đời Vương Phi Hồng ta hào hùng, tự nhận không tầm thường, đừng để cho con cháu đời sau bất hiếu làm bẩn uy danh cả đời của ta! Ta chiến đấu lần này là vì thiên hạ, không phải để làm ô dù cho hành động của lũ ranh con!”

“Như con cháu đời sau không tránh khỏi mục rữa, các ngươi đừng chờ tới nát vụn mới ra tay, chỉ cần nhớ kỹ Vương Phi Hồng ta không gánh nổi người như thế!”

“Kinh Hồng Kiếm, bảo hộ cháu một đời là đủ!”

Vương Lăng Vân yêu quý vuốt ve Kinh Hồng Kiếm trong tay, trong mắt nước mắt lăn xuống, nói: “Vương Hán, Vương gia các người, đừng làm bẩn... Thanh danh cả đời ông nội!”

“Đi thôi!”

Hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài, Long Vũ Sinh gấp gáp bước lên phía trước một bước, tiếp nhận đẩy xe lăn đi hướng cửa lớn.

Mãi cho đến đi ra thật xa, phía sau cũng không có một chút âm thanh nào nữa.

Vô số người Vương gia phía sau, ngơ ngác nhìn... Bọn họ biết rõ ràng, màn chắn cuối cùng, bùa hộ mệnh cuối cùng, biến mất.

Vương Lăng Vân ngồi ở xe lăn, hai mắt không có thần nhìn tất cả khung cảnh hai bên đường cái, vốn dĩ hắn muốn nhìn thế giới này một chút, nhớ lại một chút ký ức ban đầu, đã từng nắm tay vợ yêu cùng nhau đi qua, địa phương từng du lịch qua...

Nhưng mà đã lâu rồi hắn chưa từng rời đi chỗ nhà cũ Vương gia này, phía ngoài đã sớm biến đổi tang thương.

Đập vào mắt có thể thấy được, đúng là xa lạ dị thường, quả nhiên là người cùng việc không giống nhau, ngay cả xúc cảnh sinh tình cũng không làm được rồi.

Tóc trắng vi vu lay động, sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt cũng là đờ đẫn.

Một luồng ý thê lương dâng lên thản nhiên, Linh nhi, đây cũng không phải là thế giới ngươi và ta quen thuộc...

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không quay đầu lại.

Sau mười mấy phút đồng hồ đẩy hắn đi như thế, Vương Lăng Vân nhẹ nhàng nói: “Chú nhỏ, chúng ta nhanh lên đi.”

“Được.”

Tả Tiểu Đa mang xe lăn lên, mọi người phóng người lên cùng lúc, quay trở về ngôi nhà nhỏ của Tả Tiểu Niệm nhanh như chớp.

Trước khi đi, Tả Tiểu Đa chỉ muốn ỷ thế hiếp người, nhục nhã đối phương một cái hung hăng, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ đến, lại mời trở về được lão tổ tông Vương gia, hơn nữa còn là mẹ mình bảo mình mời về.

Bình Luận (0)
Comment