“Hơn nữa trong lời để lại năm đó, cũng nói rất rõ ràng, Kinh Hồng Kiếm, bảo vệ cả đời cháu nội hắn, là đủ.”
“Nói cách khác... Vương Phi Hồng, thứ không bỏ xuống được nhất là cháu của hắn, chỉ có đứa cháu này của hắn.”
Ngô Vũ Đình nói: “Bình tĩnh xem xét, Vương Lăng Vân thật sự không có phụ lòng kỳ vọng của Vương Phi Hồng, cả đời đơn giản, cẩn trọng, trung thực bổn phận, một tay thành lập Vương thị, hơn nữa duy trì nền nếp Vương gia không đổ trong ba ngàn năm!”
“Vương gia lúc đó, có thể nói là gia tộc đứng đầu Tinh Hồn, làm việc quang minh lỗi lạc, nền nếp vững vàng cẩn thận, không làm mất nửa điểm uy danh của Chiến Thần Tinh Hồn!”
“Chẳng qua về sau bởi vì người vợ yêu quý của hắn qua đời, đau lòng quá mức, tránh đời không ra... Nhiều năm như vậy, ta cho là hắn đã sớm qua đời rồi, nhưng không ngờ, vẫn còn ở trần gian.”
Ngô Vũ Đình thở dài, nói: “Thế nên ngươi phải hiểu được, toàn bộ cả gia tộc Vương gia có thể không còn, chỉ có Vương Lăng Vân này... Ta và cha ngươi không thể mặc kệ, không thể không bảo vệ.”
“Chuyện này ta hiểu, mẹ cứ yên tâm.”
“Tình hình của Tiểu Vân Nhi bây giờ như thế nào? “Ngô Vũ Đình hỏi han ân cần.
“Rất không tốt, cả thân thể còm nhom, gần như chỉ còn lại da bọc xương...”
Tả Tiểu Đa thở dài, nói: “Vốn dĩ tuổi thọ đã không còn lại mấy rồi, trải qua chuyện hôm nay nữa, khó tránh khỏi số tuổi thọ suy giảm thêm. Mặc dù chúng ta đã tiếp nhận người ra ngoài, nhưng khó có thể kéo lại tình trạng cây đèn cầy sắp tắt trong gió. Ta xem tướng biết được, trong vòng nửa tháng Vương Lăng Vân sẽ vĩnh biệt cõi đời, không ai có thể kéo lại, linh đan diệu dược thần kỳ nữa cũng khó kéo dài số tuổi thọ kia.”
“Nửa tháng sao...”
Bên kia điện thoại Ngô Vũ Đình lập tức trầm mặc lại.
Ngay sau đó, điện thoại đã bị cầm lấy bởi Tả Trường Lộ, hiển nhiên, hắn vẫn luôn đứng nghe bên cạnh...
m thanh trầm ổn của Tả Trường Lộ truyền đến: “Tiểu Đa!”
“Con đây.”
“Ngươi có biện pháp kéo dài mạng sống Vương Lăng Vân không? Ta muốn nghe lời nói thật!”
“Có! Bổ Thiên Thạch có thể.”
Trước tiên Tả Tiểu Đa cho ra câu trả lời khẳng định chắc chắn, ngay sau đó lại đau đầu nói: “Nhưng ngược lại vấn đề lớn nhất bây giờ ở chính bản thân Vương Lăng Vân... Từ trên người hắn, căn bản là không nhìn thấy một chút sức sống nào... Mới vừa rồi hắn yêu cầu mãnh liệt muốn nhìn tài liệu chứng cứ phạm tội của Vương gia... Ta lo lắng sau khi hắn xem xong, hắn không còn tuổi thọ nhiều lắm, lại còn chịu thêm ngăn trở nữa...”
Tả Trường Lộ thở dài, nói: “Ngươi nói cho Vương Lăng Vân, hãy nói, ta còn muốn muốn gặp hắn một lần, bảo hắn chống đỡ.”
“Được!”
Có lẽ đây là phương thức duy nhất có thể làm cho Vương Lăng Vân có thêm một chút thời gian ở lại thế gian, đời này thứ có thể đả động đến hắn thật sự đã quá ít...
Tả Tiểu Đa thở dài.
Bên kia điện thoại Tả Trường Lộ cùng Ngô Vũ Đình cũng thở dài.
Ngay tại lúc này...
Trong biệt thự một tiếng rống giận giống như đau đớn đến tận cùng truyền ra: “Tức chết ta!”
Tiếp theo một tiếng ầm ầm truyền tới.
Tả Tiểu Đa vội vàng nói một chút phải đi trở về lập tức.
“Ngươi đừng cúp điện thoại!”
Tả Trường Lộ hấp tấp nói: “Mở ra loa ngoài rồi đi vào!”
Trong phòng.
Một đôi mắt Vương Lăng Vân mở thật to, không thể tin mà nhìn vào hồ sơ trước mắt, toàn thân không ngừng run rẩy, đồng tử gần như lồi ra hốc mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng, khàn giọng gầm nhẹ: “Những thứ này... Những thứ này thật là... Thật là chúng ta Vương gia... Vương gia làm? !!”
Giờ khắc này, áy náy trong lòng ông lão, xấu hổ, đạt tới cực điểm, gần như muốn nổ tung ra!
Mặc dù hắn đã có dự cảm, biết Vương gia hồi lâu không được để ý tới chỉ sợ đã mục nát, khinh nam bá nữ, lũng đoạn thị trường, hoặc là giết người cướp của, thậm chí quấy nhiễu triều đình vân vân, hắn đều đã đoán trước, suy cho cùng hắn đã từng tự mình nắm Vương gia trong tay ba ngàn năm, đã sớm thường xuyên thấy được con người xấu xa, nhưng vẫn bảo vệ được lòng dạ lúc ban đầu không mất.
Nhưng hắn nhìn nhìn, càng xem càng cảm thấy kinh hãi, trái tim băng giá, nội dung ghi lại phía trên này, những chuyện không tiết tháo, không điểm mấu chốt, những chuyện tán tận lương tâm, những chuyện không thể tưởng tượng nổi, những chuyện không còn tính người, những chuyện thương thiên hại lý...
Lại là hoạt động mà gia tộc Chiến Thần một tay ta sáng lập làm ra! ?
Ông lão chỉ cảm thấy trái tim của mình, bị vỡ nát từng chút, lạnh như băng, toàn thân tràn ngập cảm giác một chút lạnh lại một chút nóng, đầu trống không vô tận, rồi lại cứ như thể là đồng thời có hàng nghìn hàng vạn chuyện ập đến nườm nượp, liên tiếp.
Lý Thành Long mở ra một lọ Hồi Thiên Thuỷ, tiến lên một bước, sắp mớm thuốc, lại bị Vương Lăng Vân đẩy sang một bên.
Vương Lăng Vân run rẩy, thế nhưng thoáng cái chuyển thân đứng bật dậy, mắt đỏ hồng khàn giọng kêu lên: “Đây là Vương gia của ta? Đây là Vương gia của ta? Đây là Vương gia gia tộc Chiến Thần! ?”
Đầu ngón tay hắn run rẩy chỉ hồ sơ hô ầm ầm, đột nhiên máu dồn đến đỏ đầy mặt: “Ta... Ta còn có mặt mũi nào gặp ông nội dưới chín suối! Ta... Ta còn mặt mũi nào... Ta...”
Đột nhiên nghẹn lại một hơi, trong cổ họng kêu lộp cộp, hai mắt tức giận lồi ra...
Lý Thành Long kêu một tiếng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy ông lão một cái, ép buộc rót hết một lọ Hồi Thiên Thuỷ.
Vương Lăng Vân giãy dụa kịch liệt, kháng cự không phục dùng, hiển nhiên bắt đầu sinh ra lòng muốn chết, nhưng căn bản Lý Thành Long mặc kệ hắn, mạnh mẽ rót xuống.
“Trời ạ... Ta còn mặt mũi nào mà sống sót nữa...”
Vương Lăng Vân kêu thảm: “Ta một tay sáng lập Vương gia... Tự giác thừa kế danh tiếng cao thượng của ông nội, Chiến Thần huy hoàng, sau khi không để ý tới, lại làm cho gia tộc rơi xuống từng bước thành bộ dạng này... Ta... Ta tội ác đầy người, tội lỗi chồng chất!”
“Ta chế tạo ra một cục u ác tính khổng lồ cho đại lục này! Gieo hại cho người dân, truyền nọc độc vô cùng...”
Hắn gào thét khàn giọng, nước mắt không ngừng chảy, một đôi tay, liều mạng vuốt đầu của mình, rung động bịch bịch.
Cho dù như thế nào hắn cũng không nghĩ ra.
Vô số chuyện trên hồ sơ, mỗi một chuyện đều là hành động người người oán trách, đều là tai hoạ dù phanh thây xé xác cũng không hết hận!