Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2290 - Chương 2288: Đây Là Vương Gia? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2288: Đây là Vương gia? (2)

Mà Vương gia, lại làm nguyên một bản ghi chép thật dầy, quả nhiên là tội lỗi chồng chất, độc hại vô cùng.

“Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?” Vương Lăng Vân nắm hồ sơ: “Đây chỉ là gần hai mươi năm... Lúc trước đâu nữa rồi? Lúc trước thì như thế nào? Là gia chủ thế hệ này hoa mắt ù tai? Làm nền nếp Vương gia đồi bại đến mức này?”

Trong ánh mắt của hắn lóe ra khát vọng cực hạn, hắn hi vọng mình có thể nhận được một câu trả lời khẳng định chắc chắn.

Lý Thành Long thản nhiên nói: “Đây quả thật chẳng qua là hồ sơ việc xấu của Vương gia trong hai mươi năm này; mà trong tay của ta, cũng có tất cả chứng cứ phạm tội của Vương gia gần ba ngàn năm nay, từng cái tội ác trong hai mươi năm, cũng sẽ không ít hơn so với một phần này.”

“Chỉ có điều hồ sơ lúc trước, ngay cả đời đời kiếp kiếp của khổ chủ cũng chết sạch... Cho ngài nhìn cũng vô dụng, không có ý nghĩa.”

Vương Lăng Vân vỗ bàn đùng đùng, phẫn nộ quát: “Ta muốn nhìn, mỗi một phần ta đều muốn nhìn, cho ta xem.”

Trong mắt của hắn đã trải rộng yên tĩnh, một mảnh tro tàn!

Đó là biểu tượng sống không còn gì luyến tiếc triệt để.

Rất hiển nhiên, nếu lúc vừa khi mới đến Vương Lăng Vân còn có một ti hi vọng, một tia hy vọng sống, bây giờ, hắn là tuyệt vọng triệt để, cũng hoàn toàn không muốn sống!

Hắn lẩm bẩm nói: “Sau khi ta chết, ta muốn đi về phía ông nội xin được trị tội, những cái sai lầm này... Ta cũng muốn nói ra, nói ra từng cái từng cái một... Ta... Ta là người có tội...”

“Cho ta xem!”

“Cho ta xem!”

Lý Thành Long nhìn lão gia tử Vương Lăng Vân đã tới cảnh tượng tinh thần điên cuồng, lo lắng gấp đôi rằng một giây sau hắn liền phát sinh chuyện không may, ngay cả có Hồi Thiên Thuỷ trong tay, cũng hết cách xoay chuyển, nhưng Lý Thành Long là ai, đầu óc chuyển động nhanh chóng, là người hiếm có trên thế giới này.

Chỉ vừa xoay chuyển đầu óc, đã sinh ra ý nghĩ lấy độc trị độc, đưa ra quyết định chết rồi sau đó sống lại, lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi hô cái gì? Đây không phải là việc đời sau của ngươi làm? Từng cái từng cái này không phải là con cháu ngươi làm ra việc tốt? Tại sao ngươi có thể quát ta đúng lý hợp tình như vậy? Ra lệnh cho ta?”

“Nếu như lấy ra tất cả hồ sơ bằng chứng vật chứng, gian phòng trong biệt thự này cũng không chứa được! Một mình ngươi nhìn thấy được hết sao? Nhìn một tháng, một năm, hoặc là cả quãng đời còn lại?”

Lý Thành Long cười lạnh nói.

Lời nói này cực kỳ không dễ nghe, nhưng thoáng cái làm Vương Lăng Vân bình tĩnh lại, cũng bình tĩnh lại, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, đều là xấu hổ.

Thân thể già nua của hắn run rẩy trượt xuống, đột nhiên cả người cuộn mình đứng lên, co quắp ở trên ghế sô pha, lấy tay che mặt, khóc không tiếng động, từng giọt nước mắt, từ giữa tay kẽ tay hắn rò rỉ ra, rơi xuống trên thân Kinh Hồng Kiếm.

Kinh Hồng Kiếm không phản ứng chút nào như cũ, hình như cũng đã tĩnh mịch một mảnh!

Đang lúc này, một âm thanh truyền tới: “Vương Lăng Vân! Ngươi muốn thế nào? !”

m thanh quen thuộc, trong lúc bất chợt khiến cho toàn thân Vương Lăng Vân sợ hãi run rẩy một chút, thoáng cái đứng lên theo bản năng, sau đó lại đứng nghiêm một cái: “Ông Tả...”

m thđại cau Tả Trường Lộ từ trong điện thoại di động truyền tới: “Giữ cẩn thận Kinh Hồng Kiếm của ông nội ngươi! Cho dù là muốn chết, cũng phải sau khi nhìn gia tộc tội ác do một tay ngươi sáng tạo bị diệt trừ!”

“Ung nhọt này vẫn tồn tại mà ngươi đã muốn chết như vậy? Xong hết mọi chuyện?”

“Ngươi nhìn một chút Kinh Hồng Kiếm trong tay ngươi, suy nghĩ thật kỹ danh dự Chiến Thần phải khôi phục như thế nào? !”

Tả Trường Lộ quát lên: “Ngươi sáng lập Vương gia, cho tới bây giờ cũng không phải là gia tộc Chiến Thần! Tầng quan hệ nhân quả này, ngươi không rõ sao? ! Người ông nội ngươi muốn che chở cả đời cũng chỉ có một mình ngươi! Ngươi biết không? Bây giờ ngươi, đã không phải là người của Vương gia! Ngươi chẳng qua là cháu nội của ông nội ngươi! Ngươi rõ ràng sao?”

“Một người tuổi thật lớn rồi, khóc sướt mướt, ngươi không thấy mất mặt, ta còn thấy chướng mắt!”

Tả Trường Lộ tức giận nói: “Bây giờ ta và bà Tả của ngươi không thể quay về, ngươi ở Thượng Kinh trông chừng chú nhỏ ngươi một chút, đừng làm cho hai chúng ta phải nghĩ ngợi thêm, có làm được hay không! ?”

Sau khi bị ăn mắng một trận, Vương Lăng Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt đầy xấu hổ, đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Lăng Vân cũng bắt đầu chủ động tìm thuốc, ổn định tinh thần, khôi phục tâm trạng, vận khí dưỡng tức, hắn bây giờ không còn muốn chết nữa, ngược lại khao khát muốn sống, ít nhất là muốn sống đến ngày hắn có thể gặp lại ông bà nội Tả.

Tả Tiểu Đa nói phải đảm bảo có thể để hắn được tiếp tục sống, hẳn không phải là lời nói suông, mệnh số của Vương Lăng Vân đã cạn kiệt, tuổi thọ thậm chí còn tồi tệ hơn, cơ thể cũng đã tàn lụi, không phải dùng bất cứ loại linh đan miệu dược nào cũng có thể hồi phục, nhưng điều này đối với Tả Tiểu Đa mà nói lại không phải chuyện gì khó khăn.

Trong tay Tả Tiểu Đa có vô lượng sinh cơ do Vạn Lão ban tặng, và nguyên khí sinh mệnh vô cùng khổng lồ, chỉ cần hắn không muốn để ai đó chết, chỉ cần hắn cung cấp đủ năng lượng sống cho người hắn muốn, đối phương cho dù có muốn chết cũng không chết được.

Còn về cơ thể tàn tật... lại càng đơn giản hơn, không phải còn có Bổ Thiên Thạch sao, đó là một tạo vật thiêng liêng, ngay cả khi cường giả cấp Thiên Vương gặp phải trọng thương cũng có thể chữa lành, trở lại với dáng vẻ bình thường ngay lập tức, cứu lấy một người gần đất xa trời đúng là dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà.

Đầu tiên Tả Tiểu Đa dùng Bổ Thiên Thạch để dán vào Vương Lăng Vân, để da thịt trên cơ thể hắn có thể chịu được sự xâm nhập của mệnh nguyên, sau đó mới sử dụng sinh linh chi khí trong không gian thần thức để ổn định sức sống của hắn, rồi sau đó lại sử dụng một phần ba mật Nguyệt Quế để củng cố cho thần hồn của hắn.

Không phải là Tả Tiểu Đa không muốn cho nhiều hơn.

Mà là Vương Lăng Vân chỉ có thể chịu đựng được bấy nhiêu đó thôi.

Tuổi thọ của Vương Lăng Vân sắp tận mới là vấn đề lớn nhất, một khi tuổi thọ đã cạn kiệt, sinh mệnh của con người tự nhiên cũng sẽ kết thúc, đó mới là ý nghĩa thực sự của dược thạch vô linh.

Bình Luận (0)
Comment