Tả Tiểu Đa thở dài: “Ngươi thế này... khi còn trẻ, đã từng tiêu hao tiềm lực sinh mệnh của mình để nâng cao tu vi phải không? Hơn nữa còn không chỉ một lần?”
Vương Lăng Vân nhất thời kinh ngạc: “Chú nhỏ quả đúng là mắt thần!”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Sau đó, ngươi phát hiện tuổi thọ của ngươi sắp hết, lại dùng tu vi nguyên công nghịch thiên để bù đắp vào sinh mệnh lực, tăng cường tuổi thọ?”
Vương Lăng Vân lúc này đã hoàn toàn sững sờ.
Nếu nhắc đến chuyện tiêu hao tiềm lực sinh mệnh thì ông nội Tả cũng đã biết, cũng là sau khi bị mắng một trận nên thân xong mới không dám làm như vậy nữa.
Bởi vì ước mơ của hắn lúc đầu là liều lĩnh xung kích đến tu cảnh cao hơn bằng mọi giá, kế thừa ý nguyện ông nội mà xông pha chiến trường cùng Kinh Hồng Kiếm, hy vọng uy danh Chiến Thần sẽ không giảm xuống.
Nhưng sự thật lại vô cùng phũ phàng, hắn tuy rằng quyết tâm vững như đá tảng, nhưng thật sự không có tài năng cùng thiên chất có thể tạo nên thành tích, một Vương Lăng Vân không cam tâm đã ngầm tiêu hao rất nhiều lần, một đường thăng cấp, không hề kém cạnh bất cứ một thiên tài nào lúc đó.
Nhưng sau này, những chi tiết chân thực của hắn đã bị Ngự Tọa phát hiện, và sau khi khiển trách nghiêm khắc, đã cưỡng ép hắn về nhà và không bao giờ được đặt chân lên chiến trường nữa.
Chính vì vậy mà họ Vương ra đời.
Nhưng lần trước hắn phân tán Nguyên Công, ngưng tụ mệnh hồn, kéo dài tuổi thọ, thì không hề có ai biết chuyện này, làm sao Tả Tiểu Đa lại biết được?
“Hai lần ngươi làm... lần trước ngươi chỉ ham cái lợi trước mắt mà đã rút cạn vốn gốc của mình, lần sau lại càng khiến cơ thể vốn đã què quặt lại càng không thể chịu đựng nổi, mặc dù có thể kéo dài hơi tàn, nhưng nguyên công không hồi phục lại, tu cảnh không tồn tại, càng khiến cơ thể suy nhược không được bồi bổ, cho dù lần nữa có được thánh dược nghịch thiên, bất thế linh đan cũng không có phúc mà dùng.”
Tả Tiểu Đa tỏ ra một tiếng thở dài chân thành.
Dù có dùng mọi cách để chữa trị cho Vương Lăng Vân thì với tình trạng hiện tại, hắn cùng lắm cũng chỉ thọ được một năm, sau đó sẽ không còn cách nào khác nữa, mà tuổi thọ này cũng chính là giới hạn mà Vương Lăng Vân nghịch tản nguyên công, kéo dài tuổi thọ.
Vương Lăng Vân trái lại mỉm cười: “Không sao, ta biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, có được sự giúp đỡ của chú nhỏ, thì thời gian còn lại cho ta đã đủ rồi, nhất định có đủ thời gian để gặp ông bà.”
Hắn khẽ thở dài và nói: “Hồi đó, vợ ta vẫn khỏe mạnh, nhưng ta đã đến tuổi thất thập cổ lai hy, trong đủ trăm ngàn lựa chọn, ta không còn cách nào khác phải giải tán Nguyên Công của ta, phân tán chín mươi phần trăm Nguyên Công cả đời, nghịch thiên hồi bổ mệnh hồn, đạt đến được tuổi thọ của Ngự Thần, thêm năm nghìn năm tuổi thọ.”
“Ta vốn muốn dành hết quãng thời gian của cuộc đời để ở bên vợ của mình, nhưng không ngờ... chỉ vài chục năm sau, người vợ yêu quý của ta đột ngột qua đời, từ đó âm dương cách biệt... haizz...”
Ánh mắt hắn vô hồn nhìn về phía trước, thẫn thờ.
Tại sao vợ của Vương Linh Vân lại chết, hắn ta không hề nói tiếp.
Nhưng Tả Tiểu Đa hiểu nhất định là có một câu chuyện khá dài trong đó...
“Chú nhỏ, ông nội bảo ta phải chăm sóc ngươi, nhưng ta... mong người đừng giận, cũng đừng chê ta hay làm nhàm phiền phức...”
Vương Linh Vân có chút được lòng nói: “Ngoài ra, Vương gia những năm qua đã làm gì... ta cũng phải xem qua rồi xác nhận sự tình.”
Nhắc đến gia tộc, cuối cùng hắn cũng thở dài một hơi: “Thật là... thật sự vô cùng nhục nhã... chú nhỏ à, ta thật sự không có chốn dung thân...”
Tả Tiểu Đa có thêm một người cháu trai hơn mười nghìn tuổi, cũng là cảm giác toàn thân trên dưới đều không chỗ nào dễ chịu.
Chưa kể người này còn là tổ tiên của Vương gia...
Nghe nói hắn sắp chỉnh lý gia phả Vương gia, lập tức như trút được gánh nặng mà nói: “Ngươi cứ bận việc của ngươi trước đi, nếu như có bất cứ điều gì muốn hỏi, hãy trực tiếp đi tìm Lý Thành Long, về mặt này thì hắn chính là chuyên gia đấy, ừm, tốt nhất là tập hợp hết các câu hỏi rồi hẵng hỏi, con người hắn năng lực mạnh thì có mạnh, nhưng tính khí xấu lắm.”
Ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Ngươi sống trong Vương gia có thứ gì không thể buông bỏ không, hay là cần gì không? Và cả... những cái khác?”
Vương Linh Vân cười khổ: “Không còn gì nữa.”
Tả Tiểu Đa cau mày: “Ví như dòng dõi đích tôn nhà ngươi... con trai? Cháu trai?”
Vương Lăng Vân thở dài: “Bọn nhỏ lúc ta còn làm gia chủ đều bị ta đuổi hết đi... bước vào chiến trường, cho đến hiện tại ngay cả chắt cũng đã chết sạch từ bảy nghìn năm trước. Lúc ta còn làm chủ nhà, Vương gia cũng khá khẩm lắm...”
“Nếu như những đứa trẻ đó của ta vẫn còn sống... Vương gia, sao có thể sa sút đến bước đường như bây giờ... sao có thể không chịu đựng nổi, sao có thể đến phiên đám súc sinh kia làm gia chủ chứ?”
“Không cần để ý đến ta.”
Vương Lăng Vân chán nản thất vọng: “Bây giờ ta chỉ muốn tận một phần sức lực... không phải là để yêu cầu điều gì, nếu ta còn mặt dày vô sỉ đưa ra yêu cầu gì đó... làm sao ta xứng với ông bà Tả đây!”
“Thứ nhất ta không có mặt mũi nào để đưa ra yêu cầu, thứ hai, ta cũng không có bất cứ người nào muốn cứu.”
“Nhìn vào những hành động mấy năm nay của Vương gia, chứng tỏ Vương gia hiện tại đã suy tàn đến tận cốt tủy, không còn bất cứ ai có tư cách sống, kể cả ta, kể cả người khởi xướng là ta đây, nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ.”
Vương Lăng Vân rơm rớm nước mắt nói.
Tả Tiểu Đa ánh mắt lóe sáng, nói: “Hay là, Vương gia vẫn còn vài đứa... trẻ sơ sinh còn đang quấn tã...”
Vương Lăng Vân lắc đầu kiên quyết: “Không cần!”
“Người ta nói rằng trẻ sơ sinh vô tội, nhưng bọn chúng có lẽ là nhờ uống máu của nhân dân, ăn thịt của các anh hùng mới có thể ra đời được, nói gì đến vô tội chứ!”
Vương Lăng Vân nghiến răng nói: “Vương gia... là thế này, là chắt nhỏ mê muội, chỉ biết chìm đắm trong hồi ức về quá khứ, không quan tâm đến thiên hạ, nếu không thì... Vương gia đã sớm hóa thành tro trong tay ta rồi! Ta làm sao có thể cho phép đám súc sinh này hủy hoại thanh danh của tổ tông như vậy!”
Tả Tiểu Đa thầm gật đầu.
“Như vậy, ta sẽ bố trí một phòng cho ngươi, ở ngay lầu một đi, toàn bộ phòng khách và phòng đọc sách, còn có một phòng ngủ. Ngươi có thể yên tĩnh tìm kiếm thông tin của Vương gia những năm qua... Ngoài ra, nếu có vị khách nào đến thăm, nếu ngươi muốn thì cứ gặp, biết đâu lại có thể gặp lại người xưa.”