Kiểu chữ rất giống với bốn chữ Cao Võ Tiềm Long.
Hồ Nhược Vân vuốt ve năm chữ này trên bức ảnh, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, nước mắt như mưa.
.....
Hiệu trưởng của Nhất Trung Thủy thành Cố Thiên Phàm, lúc này đang bày tiệc chúc mừng lớn.
Vừa chúc mừng vừa xem tin tức, nhìn tờ báo, cả khuôn mặt đầy nụ cười.
Nhưng hắn đang nhìn thấy nét chữ nổi bật của đám người Tả Tiểu Đa trên huy hiệu, đột nhiên do dự một chút, trong khoảng khắc khuôn mặt già ửng đỏ.
Xấu hổ nói: “Bỏ đi.”
Thời gian quý báu này, thích hợp say sưa, tận hứng mới thôi, sao mà...
Chu Vân Thanh nhìn mầm biết cây, lập tức cả khuôn mặt đầy hổ thẹn, khom lưng xin lỗi nói: “Lão hiệu trưởng, xin lỗi... ta thật sự quên rồi... lúc đó, chỉ biết kích động...”
Cố Thiên Phàm thở dài một tiếng: “Cái này không trách ngươi, là ta, ngưỡng mộ Hà Viên Nguyệt người ta. Có lẽ Cố Thiên Phàm ta tu vi võ công nhân mạch, còn mạnh hơn Hà Viên Nguyệt nhiều, nhưng nói đến phương diện giáo dục người thành tài, giáo hóa tâm linh... so với hiệu trưởng Hà, thực tế là khác biệt một trời một vực!”
“Ta không bằng ư!”
Ngày tháng thoi đưa, ngày Quần Long Đoạt Mạch càng ngày càng gần.
Khắp nơi đều đang khua chiêng gõ mỏ tích cực chuẩn bị, nhiệt tình phong phú chưa từng có.
Mà ngay vào lúc này, vị trí địa mạch vọt lên, đột nhiên hiện ra sương lớn đầy trời, bên trong tinh quang lấp lánh, yêu khí tràn ngập, ma diễm ngập trời…
Sau khi sương lớn đầy trời xuất hiện, rốt cuộc người không liên quan không thể bước vào khu vực này.
Mà cái gọi là người liên quan, đó là những người đạt được năm mươi miếng Lệnh Bài Long Mạch, những người còn lại, rốt cuộc không thể bước vào, người cố gắng làm bậy, đó là làm trái với Thiên Đạo!
Cố tình ai cũng không biết, bên trong rốt cuộc đã xảy ra tai nạn gì.
Người Cao Võ Tổ Long trước đây từng quả qua rất nhiều lần Quần Long Đoạt Mạch, nhưng cũng giới hạn biết bên trong sương lớn này là không gian thần bí của Quần Long Đoạt Mạch, nhưng bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng kỳ dị đến cỡ này trước mặt.
Bởi vì phía trước, không có tinh quang, không có ma khí, không có yêu khí, càng không có cái loại sinh mệnh lực mênh mông tràn đầy tuôn ra…
Ngày mai…
Chính là ngày chính cả Quần Long Đoạt Mạch!
“Đều chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Chuẩn bị tốt rồi.”
“Những thứ cần mang đều mang đủ hết chưa?”
“Mang rồi.”
“Lại kiểm tra lần nữa!”
Hễ là nơi có học sinh tham gia Quần Long Đoạt Mạch, đều là tràn ngập loại âm thanh như thế.
Bầu không khí kia, có vẻ như hoàn toàn giống nhau với đêm trước ngày thi vào đại học trước tai nạn trời đất.
“Sau khi đi vào chỉ là tranh đoạt số mệnh mà thôi… không có nguy hiểm gì đến mạng sống. Nếu như chuyện không thể làm, thì không cần miễn cưỡng, số mệnh mặc dù tốt, cuối cùng vẫn phải cần có mạng để hưởng mới có giá trị.”
‘Vâng.”
Bên trong sân nhỏ của Tả Tiểu Niệm, đám Tả Tiểu Đa cũng đang nhận dặn dò như vậy.
Chẳng qua người dặn dò tương đối không giống người thường, hoặc nên nói là… có chút khác loại.
Không ít gia tộc đều đưa tới mẫu giấy nhắn, viết rõ tất cả những việc cần chú ý, còn có một ít con cháu gia tộc từng tham gia Quần Long Đoạt Mạch, viết kỹ càng tỉ mỉ cảm ngộ của chính mình, còn có hoàn cảnh lúc ấy sau khi tiến vào rồi giao lại đây.
Bộ trưởng Đinh của Bộ Võ giáo tự mình đến đây, hơn nữa hiệu trưởng và giáo viên Đinh Nhã Lan của Cao Võ Tổ Long đều đến đây giải thích kỹ càng tỉ mỉ những việc cần chú ý, rất nhiều tai nạn trong quá khứ.
“Lần này, bên trong ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, khác với trước kia, nhất định phải chú ý an toàn bản thân!”
“Nhất là Vương gia… đám người kia, lần này có lẽ sẽ chó cùng rứt giậu.”
Bộ trưởng Đinh đè thấp âm thanh nói.
Vương Lăng Vân ngồi ở một bên, lật lật mí mắt, lập tức như không có việc gì mà cầm lấy một quyển sách để xem.
Trong lòng cũng đang nói thầm: Tên này hơn phân nửa là con cháu của đứa Đinh chó nhỏ kia… trưởng thành đặc biệt giống chó nhỏ…
Tuy rằng Vương Lăng Vân đã cắt đứt quan hệ với Vương gia, nhưng ông già này lại mới nhiều thêm một tật xấu vô cùng nhạy cảm: Chỉ cần có người mắng Vương gia, hắn theo bản năng cảm thấy là đang mắng bản thân Vương Lăng Vân hắn.
Theo bản năng đã tự mình thay chữ ‘Vương gia’ thành ‘Vương Lăng Vân’, trên mặt kia còn có thể không như thiêu như đốt sao…
Cố tình người tới tới lui lui thật sự quá nhiều, Tả Tiểu Đa sớm đã không hài lòng rườm rà này rồi.
Dứt khoát dặn dò Vương Lăng Vân: “Ngươi trông nhà đi, chúng ta đi tu luyện.”
“Vậy trước sáu giờ sáng ngày mai các ngươi nhất định phải trở về!” Vương Lăng Vân nói.
“Biết rồi, biết rồi.”
“Đừng quên, tám giờ phải tới Cao Võ Tổ Long đó! Đây chính là Quần Long Đoạt Mạch! Thời gian đóng lại, sẽ không đợi người!”
“Biết rồi! Biết rồi!”
“Chú nhỏ ngươi cũng nghìn vạn lần đừng quên… Còn có các ngươi, nhắc nhở lẫn nhau, nhất định phải chú ý thời gian!... Đây chính là chuyện cả đời…” Vương Lăng Vân cằn nhằn lải nhải.
“…”
Mọi người vội vàng như lòng bàn chân bôi dầu, nhanh chóng bay đi, cảm giác lỗ tai mọc kén… thật đáng sợ!
Ngày thứ hai, cũng chính là ngày chính của Quần Long Đoạt Mạch, rốt cuộc tới rồi.
Cao Võ Tổ Long người đông nghìn nghịt, cờ đỏ phấp phới, cờ màu bay bay, tiếng bắn súng chào nổ vang không ngớt, âm thanh ù ù ồn ào náo động, thẳng hướng chân trời!
Quần Long Đoạt Mạch.
Ngày hai mươi tháng năm muôn người chờ đợi, rốt cuộc tới rồi.
Mà năm mươi người tham dự sự kiện lần này sớm đã vào chỗ.
Ừ, hẳn là nói được các người phụ trách của Cao Võ lớn, chính là tất cả hiệu trưởng tính cả vài hiệu phó, cùng với chủ nhiệm lớp của học sinh tham gia Quần Long Đoạt Mạch, ví dụ như Văn Hành Thiên vân vân, sớm đã áp giải đến đây.
Mà lần này chủ nhiệm lớp sinh ra nhiều thiên tài nhất rõ ràng chính là Văn Hành Thiên Văn đại chủ nhiệm.
Gương mặt Văn Hành Thiên sớm đã cười thành một đóa hoa hướng dương rực rỡ, không thấy được bộ dạng Thập Vạn Đồ đã từng một chút nào, rõ ràng mặt cũng cười đến cứng rồi, vẫn ở chỗ đó ha ha ha không dứt.
Ừ, Văn Hành Thiên sẽ nhận phỏng vấn ở đây, sự kiện như thế, đương nhiên là có truyền thông lại đây vô giúp vui, lệ cũ Thượng Kinh, từ xưa giờ đã như vậy.