Ngày thứ ba Bạch Vân Đình rời đi. Mười hai giờ trưa, bếp hương thứ ba được đứa trẻ đốt lên.
Sau nửa tiếng, đột nhiên có từng đám khỏi dày bay ra.
Mấy đứa trẻ đang vô cùng ngạc nhiên, không biết biến cố gì đến, lại đột nhiên có núi lở đất nứt ập đến, một ánh lửa xông lên trời, lại là hỏa sơn bạo phát không dấu hiệu!
Xông thẳng từ trong phòng Bạch Vân Đình lên trời.
Vừa bạo phát là dấu vết khủng bố diệt sạch thế giới.
Bạch Vân Thảo Lô ở trên núi này, dù là người hay chim thú đều không sống sót. Mấy đứa trẻ đứng mũi chịu sào đã thay đổi thành than cốc từ lâu.
Nham thạch nóng rực hòa với sức mạnh phun ra mạnh cực kỳ, xông thẳng lên không trung ở vị trí hơn hai nghìn mét, mạnh mẽ xuyên qua tầng mây tạo nên từ sức mạnh thiên đạo.
Vẫn không ngừng phun ra, không ngừng xông lên trời…
Chân trời dày đặc mây đen được chọc thủng thành một chỗ hở, khi núi lửa phun trào một tiếng cũng không phun nữa, lúc này mới đóng lại, nhưng trải qua biến cố này, một luồng sức mạnh kỳ lạ khác chuyển động theo…
Thiên cơ bị đảo lộn một phen!
Quỹ đạo thiên cơ được xếp đặt ban đầu trở về một mảng hỗn loạn, không thể kiểm tra.
Vị trí rất xa lại là nội địa Vu Minh.
Cả người đồ trắng, Bạch Vân Đình tự nhiên như người trong thần tiên đứng ở đỉnh núi, khẽ thất vọng thở dài.
“Thật xin lỗi. Các người đều là đứa trẻ ngoan của ta, chỉ tiếc là… ta không có phúc…”
Nói câu không rõ ý, hắn đã bay xuống đỉnh núi về phía vị trí cùng Hồng Thủy, nội địa…
…
Sau khi trời đất quay cuồng một trận, Tả Tiểu Đa nhanh chóng thu hồi thần thức, nháy mắt mở mắt.
Lại phát hiện bản thân mình đã đứng trên đỉnh một ngọn núi, mà đối diện hắn là một thiếu niên.
Cơ thể thiếu niên đối diện thẳng tắp, toàn thân trắng toát, trên mặt có huy hiệu Cao Võ Tổ Long.
Lúc này, trong hai mắt lấp lánh ánh sao, hai tay chắp sau lưng, khí phách khoan thai, cười như không cười quan sát Tả Tiểu Đa.
Mà giữa hai người có khí mạch lưu chuyển lên, một cái đã lờ mờ hình thành hình dạng, màu vàng rồng may mắn, đang trồi lên từ dưới đất.
Rồng vàng vừa quay đầu, ánh mắt đầu tiên là nhìn Tả Tiểu Đa, sau đó lắc đầu vẫy đuôi, muốn đến chỗ Tả Tiểu Đa, rất rõ ràng, tuy rồng may mắn không có thần thức trí tuệ, cũng biết chọn phụ cường giả may mắn để dựa vào theo bản năng.
Nhưng rồng may mắn chưa động đậy, thiếu niên đồ trắng trên đỉnh núi đối diện chợt giơ tay, một luồng ánh sao xông ra, lại áp chế rồng may mắn không thể di chuyển.
Thân hình thiếu niên chầm chậm bay lên không trung, giọng điều thờ ơ: “Tả Tiểu Đa, Ngự Tọa chi tử, quả nhiên là không tầm thường, khí vận dồi dào. Không ngờ bị tôi gặp phải, không biết đại công tử ngươi có thể biết ta là ai không?”
Tả Tiểu Đa cau mày: “Vạn Thủy Sơn?”
“Ha ha… phải cũng không phải, ta là Vạn Thủy Sơn, nhưng không phải Vạn Thủy Sơn trước đây.”
Thiếu niên chắp tay sau lưng, vẻ mặt ngạo mạn: “Tinh Quang nhập trú, Tinh Quân nhập thể, ta đã là người trời chọn!”
“Tuy giết con của Ngự Tọa sẽ hậu hoạn khôn lường, có điều… có thể giết ngươi ở đây, chung quy không có cơ duyên nào. Dù sao thì… ai cũng muốn đi đến cuối cùng, đi lên đại đạo, Tinh Quân lại chọn ta, đương nhiên ta là thiên vận chi tử trời xanh quan tâm. Tả Tiểu Đa, cậu Tả, vận khí của ngươi thật sự không tốt chút nào!”
Mặt Vạn Thủy Sơn mỉm cười, trong miệng lại nói phán Tả Tiểu Đa sắp chết.
Tả Tiểu Đa không không quan tâm lời khiêu khích của đối phương, tiện tay xem xét thiên cơ phát lệnh, chợt trong lòng hiểu rõ.
Vạn Thủy Sơn, học sinh thiên tài của Cao Võ Tổ Long, nhân sĩ Đại Lục Tinh Hồn, thông minh bẩm sinh, bướng bỉnh không chịu phục, ở Cao Võ Tổ Long, luôn nghĩ mình là thiên tài thiếu niên số một của đại lục, mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì.
Nhưng cũng vì vậy, hắn mới không vừa mắt Tả Tiểu Đa, nghĩ Tả Tiểu Đa cũng lắm là chiếm ánh sáng của cha, có thân phận thế hệ hai, nên mới có thể được ưu thế như vậy.
Tu luyện tiến bộ nhanh chóng thì sao?
Không phải có cha tốt sao?
Nếu cha ta là Ngự Tọa Tuần Thiên, ta còn nhanh hơn hắn!
Theo Vạn Thủy Sơn…
Cha đã là Ngự Tọa Tuần Thiên…
Tả Tiểu Đa trước mắt có thành tích này cũng có gì lạ đâu?
Nhưng chỉ là một sản vật dị thường dựa vào vô số tài nguyên chất lượng tốt xây thành mà thôi!
Mấy cậu ấm thế này, cũng không biết cướp bao nhiêu tài nguyên của chúng ta…
Đại khái cũng vì vật, tính cách thế này, lòng ghen ghét đố kỵ với Tả Tiểu Đa sâu trong lòng, khiến học sinh thiên tài vốn kiêu ngạo của Tổ Long này nảy sinh thù hận kỳ lạ với Tả Tiểu Đa.
Thế là lúc Tinh Quân hạ xuống, đương nhiên chọn hắn dưới tình huống số người bản thân Tinh Môn không đủ.
Mà lần gặp này đối với Vạn Thủy Sơ mà nói không chỉ là của trên trời rơi xuống!
Tu vi của hắn vốn chỉ đạt đến kỳ đầu Quy Huyền, nào đối mặt với Tả Tiểu Đa?
Nhưng bây giờ Tinh Quân phụ thể, lại để hắn sở hữu uy năng cấp Hợp Đạo!
Đây là khái niệm gì đây?
Đây rõ ràng là ông trời đang giúp ta thắng Tả Tiểu Đa, rõ ràng ta mới là thiên chi kiêu tử, đây mới là ông trời ban ơi thật sự!
Xã hội bây giờ, các loại truyện tiểu thuyết tầng tầng lớp lớp, tùy thân lão gia gia gì đó, loại bảo bối tùy thân gì đó, mọi người đã thấy cực kỳ nhiều rồi, chưa kể đường vụn vặt cũng nhiều.
Mà lúc này đối với Vạn Thủy Sơn chính là khoản bản thân hack được, một bước trèo lên bảo tọa của Khí Vận Chi Tử, lần này thần ngăn sát thần, phật ngăn giết phật, sau lần này mình chính là vai chính!
Người đẹp trên thế giới này, bảo bối trên thế giới này đều là định mức!
Đều là định mức!
Nào nói khác được!
Không nghĩ ra, không nghĩ ra, uy năng Tinh Quân lại có thể cường đại như vậy, nhiều pháp thuật như thế, thủ đoạn thần thông cao thâm như thế…
“Xin Tinh Quân tùy thể, giết Tả Tiểu Đa!”
Vạn Thủy Sơn kính cẩn hành lễ với bầu trời.
Chưa dứt lời đã có một trận tinh quang lóe lên, khí thế cả người Vạn Thủy Sơn chợt thay đổi.
Dày nặng, rộng lớn, dường như khác biệt một trời một vực trước đó.
“Tả Tiểu Đa, ngươi tự sát đi. Bổn tọa để ngươi toàn thây.”
Tả Tiểu Đa ho khụ một tiếng, nói: “Không biết, ngươi là vị nào trong Giả Thiên Tinh Quân?”
Vạn Thủy Sơn nói: “Bổn tọa là Cự Môn Tinh Quân.”