Đối đầu với một Phi Thiên đỉnh phong, còn phải sáp nhập kỹ xảo, kinh nghiệm, tự mình nắm bắt thời cơ, mỗi một mục đều chiếm ưu thế, gia tăng ưu thế tối đa như vậy, lại chỉ đối chiến với lực công kích bị hao tổn, còn đánh không lại!
Ngươi nói thế này phải nói lí lẽ ở nơi nào? !
Nền tảng bên trong của tên này rốt cuộc thâm hậu đến bao nhiêu, mới có thể tạo thành tình huống hoàn toàn không hợp lý như vậy?
Trong một giờ ác chiến này, Võ Khúc Tinh Quân chân chân chính chính bị đặt ở thế bất lợi, hoàn toàn không có khả năng xoay người!
Hắn đã dốc hết toàn lực đối chiến, nhưng chùy của đối thủ thật sự quá mức phiền phức, phiền phức vô cùng…
Võ Khúc Tinh Quân vốn muốn dùng kỹ xảo và năng lực của mình ép chết đối phương, cho dù lấy một thắng mười, chính mình cũng thề phải lấy sự nhanh nhẹn đánh bại ngàn quân.
Hắn nghĩ như vậy, mà hắn cũng làm như vậy.
Hơn nữa mặc kệ là bất kỳ tiền bối cao thủ nào, bằng kinh nghiệm từng trải, kiến thức, tầm nhìn mà xem, hắn làm vậy đã cực kỳ phù hợp với tình hình trước mắt, cũng là chiến lược có thể thay đổi càn khôn tiến tới đánh bại địch giành chiến thắng nhất…
Thế nhưng, sau khi Võ Khúc Tinh Quân áp dụng chiến lược đúng đắn nhất, trực tiếp tự mình ép khô tu vi toàn thân, trực tiếp ép đến một chút cũng không dư thừa!
Mà đối phương mà hắn muốn ép chết, vẫn như cũ vẫn sinh long hoạt hổ, vẻ mặt hồng hào, hô to chiến đấu kịch liệt, không hề giống đã trải qua quyết tử tàn sát trong thời gian dài như vậy, ngược lại giống như vừa mới uống Thập Toàn Đại Bổ Hoàn!
Mà cho đến tận lúc này, nay sau khi mắt thấy đối phương đã lực bất tòng tâm, không thể tiếp tục được nữa, Tả Tiểu Đa rốt cuộc cũng lộ ra Chúc Dung Chân Hỏa!
Ngọn lửa ngút trời bốc lên.
Qua mấy trận đấu liên tiếp này, lợi ích dành cho Tả Tiểu Đa có thể nói là không gì sánh nổi!
Hắn tựa như một miếng bọt biển khô ráo to lớn, dùng hết sức hấp thụ kinh nghiệm, võ kỹ, chăm chỉ không biết mệt từ trên người mấy vị Tinh Quân, giống như cá mắc cạn kình thôn hải hấp đến mức hút cốt ép tuỷ…
Nói chung đối với Tả Tiểu Đa mà nói, đây là một cơ hội vô cùng khó gặp, quên đi tất cả, phát rồ một chút, cũng chẳng sao cả!
Nam Đẩu Bắc Đẩu mười lăm vị Tinh Quân, bất cứ một vị nào, nếu như lấy thực lực chân chính của bọn họ đấu với Tả Tiểu Đa, lấy hai đầu ngón tay là có thể ấn chết hắn dễ dàng, không khó hơn bóp chết một con kiến là bao!
Nhưng bọn họ bây giờ đang dấn thân vào giữa Thiên Đạo bố cục, cho đến sau khi bị phụ thân… Tu vi của mỗi người, đều ở một trạng thái vô cùng lúng túng!
Hợp Đạo đỉnh phong.
Vốn dĩ với trình độ tu vi này, dưới Thiên Đạo bố cục, ở trước mắt người giới hạn tu vi cao nhất chưa đến Phi Thiên đỉnh phong này, đã đủ khống chế toàn cuộc, khống chế toàn bộ, có thể giải quyết toàn bộ khó khăn hiểm trở, nhưng nơi nào nghĩ được, lại chỉ có sinh vật khác loại như Tả Tiểu Đa, trực tiếp khiêu chiến vượt cấp, thậm chí chiến đấu thắng lợi!
Mà loại người như Tả Tiểu Đa, còn không chỉ có một người, mỗi người trong đội Tả Tiểu Đa, rõ ràng đều có tu vi Phi Thiên đỉnh phong cùng với thực lực chiến đấu vượt xa ranh giới tu vi, nếu không sao lại có thể nỗ lực đọ sức với nhau, kéo dài đến khi có viện binh đến giúp.
Nhưng thứ này ở trong mắt các vị Tinh Quân lại quả thực là sự thật mất trí khó tin!
Bọn họ còn không biết chính là, với Tả Tiểu Đa mà nói, có thể nói bọn họ là rất nhiều viên đá mài đao cực kỳ thích hợp, cực kỳ tiện lợi.
Phi Thiên đỉnh phong của Tả Tiểu Đa, tu vi cơ sở rõ ràng còn hùng hậu hơn cả Hợp Đạo đỉnh phong bọn họ.
Hơn nữa tất cả kỹ xảo và kinh nghiệm, đối mặt với đại chùy và sức mạnh cuồng mãnh như sóng biển của Tả Tiểu Đa, trừ những kỹ xảo và kinh nghiệm truyền thụ cho Tả Tiểu Đa, để Tả Tiểu Đa học trộm, cứ thế toàn bộ đều không có tác dụng.
Yêu lực đã mất, vũ khí bản mệnh đã mất…
Cục diện nghiền áp trong tưởng tượng xuất hiện đúng hạn, chẳng qua là chính mình bị nghiền áp ngược lại…
Lúc Tả Tiểu Đa điên cuồng nện đến chuỳ thứ một ngàn hai trăm, Võ Khúc Tinh Quân rốt cuộc cũng hộc máu lùi bước, giới hạn của hắn, đã đến rồi!
Tả Tiểu Đa thừa thắng xông lên, Chúc Dung Chân Hỏa càng phát ra mãnh liệt, Tinh Không Bất Diệt Thạch cũng theo đó mà xuất hiện, sắp tuyên án tử hình cho Võ Khúc Tinh Quân.
“Dừng tay!”
Võ Khúc Tinh Quân hét lớn một tiếng: “Ta sẽ tự động tiêu tán, đừng làm tổn thương cơ thể của cô gái này.”
Tả Tiểu Đa đập xuống ba trăm chùy không chút lưu tình: “Không thể tưởng được Tinh Quân lại là một người thương hương tiếc ngọc, chỉ tiếc, ta không phải!”
Giọng nói của Ninh Khuynh Thành cũng theo đó vang lên: “Tả Tiểu Đa, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
“Không cần thiết!”
Tả Tiểu Đa trực tiếp xông tới, không cho giải thích nói: “Các ngươi đã làm lỡ quá nhiều thời gian… Ta không hy vọng lấy được bất kỳ thông tin gì từ miệng các ngươi, ta cũng không có nhiệm vụ nói cho ngươi… Bất kỳ chuyện gì!”
Bốn chữ cuối cùng, nhấn mạnh từng chữ.
Thế chuỳ giáng xuống như trời sập.
Cơ thể đẹp đẽ thiên kiều mị của Ninh Khuynh Thành đã bị đập đến huyết nhục tung bay, nát thành mảnh nhỏ.
Cao Xảo Nhi thấy vậy đều giật giật khóe miệng, mỹ nhân tuyệt thế như vậy, ở trong tay Tả Tiểu Đa, thế mà lại không có lấy một chút ưu đãi…
Tinh quang của Võ Khúc Tinh Quân mới vừa nổ tan ra đã bị Tả Tiểu Đa đuổi sát phía sau, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho, trực tiếp bổ xuống chín mươi chín chùy đập nát!
Đùng!
Cuối cùng, sau khi một tiếng nổ kỳ lạ vang lên, chỉ còn sót lại một tiếng thở dài nặng nề: “Hối hận không nghe lời Văn Khúc nói lúc trước …”
Bảy trăm điểm khí vận, không xảy ra bất ngờ đúng hạn mà tới.
Sau khi Ninh Khuynh Thành bỏ mạng, cũng có một mảnh khí vận mịt mờ giống như Mộng Trầm Thiên, bay lên xuất hiện, chỉ có điều so với những thứ Mộng Trầm Thiên phát ra sau khi chết, hiện ra càng tán loạn.
Dù sao Ninh Khuynh Thành cũng chỉ là thay đổi giữa chừng.
Trên thực tế, nhân thủ tốt nhất của Tham Lang Môn trong lần này hành động chính là Mặc Huyền Y, chỉ tiếc kể từ sau khi Mặc Huyền Y mất tích, bọn họ đã không tìm được, sau khi hết cách, mới để cho Ninh Khuynh Thành đảm nhận, mặc dù không đến mức nói là thật giả lẫn lộn, nhưng cuối cùng lại không phải là lựa chọn tối ưu.