Đến lúc này, mười lăm vị Tinh Quân Nam Đẩu Bắc Đẩu, đã mất đi mười người.
Tình hình chiến đấu đến mức này, quả nhiên là cực kỳ thảm thiết.
Lại qua đi một giờ, Tả Tiểu Niệm và Chân Phiêu Phiêu đã tiêu diệt cung chủ Nam Đẩu Thiên Lương, Diên Thọ Tinh Quân, Tả Tiểu Đa dẫn người bao vây tiêu diệt cung chủ Nam Đẩu Thiên Đồng, Ích Toán Tinh Quân và Bắc Đẩu thứ tám tả phụ Động Minh Tinh Quân.
Chiến Tuyết Quân trình diễn mũ ảo thuật, đánh chết Bắc Đẩu thứ chín hữu bậc Dẫn Nguyên Tinh Quân.
Nam Đẩu thứ sáu cuối cùng, cung chủ Thiên Cơ Cung, Thượng Sinh Tinh Quân cũng bị đám bốn người Lý Thành Long, Bì Nhất Bảo liên thủ đánh giết, cuối cùng là giết Nhất Tôn Tinh Quân, chưa bị cạo đến đầu trọc.
Mười lăm vị Tinh Quân Nam Bắc Đẩu, bị diệt toàn quân!
Bốn quân cờ Vương gia chuẩn bị, hai quân minh cờ, hai quân ám cờ, đều có thuốc cấm trên người, đang bùng nổ khí vận chi địa, rắp tâm thực hiện ý đồ, nhưng đối mặt với đội ngũ của Tả Tiểu Đa, ngay cả mười lăm đại Tinh Quân Hợp Đạo đỉnh phong đều có thể tiêu diệt, bọn họ bất quá chỉ là phù du lay cây, thực nhanh đã bị tiêu diệt gọn!
Tả Tiểu Niệm từ lúc vừa bắt đầu đã dốc sức để tìm kiếm Lan Băng Nhuỵ, chỉ tiếc đến cuối cùng cũng không tìm được, ngược lại Chiến Tuyết Quân không hề quen biết Lan Băng Nhuỵ lại tìm được nàng, nhưng lại vì Khí Vận Long mà vung tay đánh nhau.
Cuối cùng, Lan Băng Nhuỵ trọng thương, Chiến Tuyết Quân giành được Khí Vận Long, cũng trong chiến dịch Quần Long Đoạt Mạch lần này, là số ít chiến sự chưa từng xuất hiện người chết.
Dưới hoàn cảnh, tình hình đặc biệt Quần Long Đoạt Mạch, dưới ảnh hưởng của cục Thiên Đạo và cục Tinh Đấu, thói hư tật xấu trong lòng mỗi người có thể đều bị phóng đại vô hạn.
Nhất là đám người hâm mộ, ghen tị, oán hận Tả Tiểu Đa, tính nhắm vào càng bị phóng đại đến cực hạn.
Việc này cũng làm cho đám người Tả Tiểu Đa ở trong Quần Long Đoạt Mạch, bị nhắm vào nhiều nhất!
“Cũng chỉ bởi vì thân phận con trai của Ngự Tọa Tuần Thiên này, một tên quan nhị đại siêu cấp, một kết quả bất thường được xây nên bởi nhân mạch tài nguyên, có bản lĩnh thật sự gì chứ? Nếu như cha ta là Ngự Tọa Tuần Thiên, ta nhất định mạnh hơn hắn!”
Không thể không nói, loại tâm thái này rất dễ hiểu, rất nhiều người đều đang nghĩ vậy!
Nhưng có một điểm khẳng định: Lúc ngươi nghĩ như vậy, đã phủ nhận tất cả nỗ lực của người khác, thậm chí làm cho yêu ma hóa.
Đồng thời cũng đặt chính mình trên vị trí tương đối không công bằng.
Thậm chí đám người Lý Thành Long, cũng bị hiểu thành ——
“Đám cặn bã rác rưởi chẳng qua là vì lấy lòng con trai Ngự Tọa Tuần Thiên, tự mình làm tay sai đi theo sau nịnh bợ tâng bốc, cho nên mới đạt được một chút lợi ích thực tế, loại nịnh hót tinh này là làm cho người ta buồn nôn nhất!”
“Toàn thế giới chỉ có bọn hắn biết nịnh hót sao? Dựa vào cái gì ta cố gắng như thế, nhưng vẫn không đuổi kịp mấy tên cặn bã rác rưởi chỉ biết nịnh hót? Nếu đổi lại là ta, tài nguyên ích lợi cung cấp như nhau, ta nhất định càng xuất sắc hơn!”
Loại tâm tính này, cũng rất có thị trường!
Dưới tâm thái vặn vẹo thế này, bị hoàn cảnh đặc biệt phóng đại lên nhiều lần, không gặp được Tả Tiểu Đa mấy người cũng đành thôi, chỉ cần gặp được, mỗi người đều như sói đói đỏ mắt, xông lên cắn xé, chiến đấu.
Nhưng điều này cũng làm cho đám người Tả Tiểu Đa thu hoạch càng ngày càng nhiều…
Không thể không nói, đây thật đúng là một chuyện hết sức mỉa mai nhưng lại ý vị sâu xa.
Cái ý vị sâu xa mà họ gọi, ước chừng là loại chuyện này, trong cuộc sống này, quả thực là quá có thị trường, quá phổ biến rồi!
Bọn họ đều không có nghĩ tới một chuyện: Cho dù người khác là con Ngự Tọa, chiếm được lợi thế, được quan tâm đặc biệt, thế thì có liên quan gì đến bọn họ đâu?
Hoặc là đặt tay lên ngực tự hỏi: Con Ngự Tọa, có nên nhận được quan tâm đặc biệt hay không?
Đưa ra câu hỏi như vậy, cho dù hỏi ngay trước mặt, cũng sẽ trả lời rất rõ ràng: Không liên quan gì tới ta. Con Ngự Tọa, cần phải nhận được quan tâm đặc biệt!
Đây vốn là thực tế không cần nói ra, là nguyên tắc mà tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng ở đây, lại trở thành nguồn gốc tội lỗi.
Cho dù vì hoàn cảnh ảnh hưởng, một chút quá quắt tồn tại trong nhân tính, vẫn luôn tồn tại.
Toàn bộ Quần Long Đoạt Mạch, Khí Vận Long xông ra khỏi địa mạch tổng cộng được ba mươi sáu con, Tả Tiểu Đa cũng không lấy thêm chiếm nhiều, cũng chỉ lấy được chín con mà thôi. Hơn nữa phần lớn là do những người kia dám động thủ cướp của hắn, mới xoay ngược cướp đoạt.
Nếu Tả Tiểu Đa giải phóng trói buộc toàn lực đánh cướp, lấy tốc độ và chiến lực của hắn, ít nhất cũng có thể lấy được mười lăm con trở lên!
Mặc dù cách làm của Tả Tiểu Niệm không khác nhiều với Tả Tiểu Đa, nhưng vẫn còn có người muốn giành việc làm của nàng, cứ thế sau từng làn sóng chiến đấu, Khí Vận Long tự động vào người, cuối cùng cũng lấy được sáu con.
Lý Thành Long cũng có hai con Khí Vận Long vào tay, về phần những người khác như đám Long Vũ Sinh thì mười hai người một con.
Chu Vân Thanh lấy đi một con.
Hoàng thất lấy đi một con.
Nếu Chu Vân Thanh cũng được tính là một thành viên trong đội Tả Tiểu Đa, như vậy đám người Tả Tiểu Đa, đã thu được tròn ba mươi con Khí Vận Long!
Cho dù không tính Chu Vân Thanh, đám Tả Tiểu Đa vẫn có được con số định mức cực kỳ lớn, hai mươi chín con!
Con số như thế này, chiếm tỷ lệ như thế này, quả thực chính là khủng bố!
Cùng với toàn bộ mười lăm Tinh Quân đều mất mạnh, Khí Vận Long đều có chủ của chúng, Quần Long Đoạt Mạch đã không có gì cần chiến đấu đáng để nói, thế nhưng địa mạch chi lực vẫn còn đang tiếp tục tuôn ra không ngừng…
Mặc dù đã không thể hình thành hình dạng rồng, nhưng phần lực lượng này vẫn không thể khinh thường, chỉ là ít có người có thể lợi dụng mà thôi.
Người, dĩ nhiên khó mà lợi dụng, Tiểu Long lại không ở trong loại này, uốn lượn giữa không trung, huyễn hóa ra thân hình khổng lồ, ước chừng chiếm cứ khu vực mấy chục ngàn mét, bất kể nơi nào có khí mạch xuất hiện, tất cả đều một ngụm nuốt xuống.
Hiện trạng này làm cho Tiểu Long hạnh phúc đến mức cảm thấy long sinh đã đạt đến cao nhất.