Sức mạnh uy năng mạnh mẽ với số lượng siêu lớn, từ tứ chi bách hài trào ra, mỗi lỗ chân lông đều đang căng đầy sức mạnh đến giới hạn lớn nhất trong cơ thể mình!
Chịu đựng sức mạnh uy năng mạnh mẽ như vậy, với nhận thức của bản thân Tần Phương Dương, thân thể nhỏ bé của mình, tuyệt đối không bất ngờ, lập tức có thể bạo nổ mà chết, còn là kiểu chết mà xương cốt không còn, thảm không thể tả!
Lẽ nào ta hồi quang phản chiếu, nhất thời thần trí trở về, vì cảm nhận được cái chết cuối cùng sắp đến gần? !
Chưa suy nghĩ xong, Tần Phương Dương càng cảm thấy sợ hãi, kinh mạch của mình, lúc mình hoàn toàn không biết gì xảy ra chuyện gì, có vẻ nhận được sự cường hóa mở rộng gấp trăm ngàn lần!
Hắn cảm nhận được rõ ràng, trên dưới toàn thân mình, ở đâu cũng thoát thai hoán cốt!
Tu vi của mình, không chỉ mạnh lên gấp trăm ngàn lần!
Gân cốt máu thịt của mình, không chỉ mạnh lên gấp trăm ngàn lần!
Kinh mạch của mình, không chỉ mạnh lên gấp trăm ngàn lần!
Sức mạnh chiến đấu của mình... có vẻ cũng vì vậy mà tăng lên không chỉ gấp trăm ngàn lần!
Mà lúc nhận ra điều này, suy nghĩ đầu tiên của Tần Phương Dương là: “... thật tốt, có tu vi như vậy, lại có thể đánh tên đê tiện Tả Tiểu Đa, nhất định phải đánh mông thằng nhóc đó bộp bộp thành bốn cánh hoa...”
Sau đó mới cảm thấy, suy nghĩ của mình, có vẻ có chút không đúng, điều đầu tiên mình nghĩ đến lẽ ra nên là...
Đúng, còn có báo thù....
Còn có... rất nhiều rất nhiều chuyện quan trọng hơn!
Ta bị người ta hãm hại, bị người ta đánh lén, những học sinh đó của mình có đến báo thù không?
Nếu bọn họ đến, đối mặt với những người đó, chẳng phải cực kì nguy hiểm, rơi vào nguy hiểm...
Tần Phương Dương nghĩ đến đây, muốn trở mình đứng dậy, nhanh chóng tìm học sinh đó để xác thực... sau đó mới kinh ngạc phát hiện, mình đang... ở chỗ nào?
Hình như vật giống như sợi bông, bao phủ lấy toàn thân mình?
Chuyện gì vậy?
Thử duỗi tay, thử dùng lực.... cảm thấy mình có thể xé ra...
Vậy còn đợi gì nữa, tự mình dùng toàn bộ lực...
Roẹt!
Chiếc kén khổng lồ bao bên ngoài, lập tức bị Tần Phương Dương xé toạt ra!
Mà sau khi xé ra, hình như có cái gì đó trắng trợn thẩm thấu vào cơ thể mình!
Mà thứ vốn dĩ bị mình xé ra... lại giống như dòng nước, thuận theo da mình, chui vào cơ thể mình... sau đó hóa thành sức mạnh cực kì tuôn trào, chảy tán loạn toàn thân, tu vi công thể lần nữa tăng lên...
Đm, đây là chuyện gì?
Tần Phương Dương ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngác trầm tư.
Hình như ta gặp được chuyện gì đó ghê gớm lắm, mỗi tông mỗi việc đều vượt ngoài nhận thức của lão Tần ta.
Sau đó thì cảm thấy, hình như nhiều chuyện không đúng lần lượt kéo đến...
Lập tức chầm chậm ngẩng đầu căng mắt... vừa nhìn đã thấy được... tối thiểu có hai con mắt to như căn phòng, đang treo lơ lửng phía trên người mình....
Mình giống như soi gương, rõ ràng thấy được, hình dáng vẻ mặt của mình, đang xuất hiện trong con mắt khổng lồ đó....
“... đ... m!”
Suy cho cùng Tần Phương Dương là giáo viên mẫu mực, cho dù bên ngoài lúng lúng như vậy, vẫn không nói ra lời mắng người được, lập tức nói: “Bà nội ngươi, đây là thứ gì!”
Sau đó thấy được rõ ràng, thần sắc trong hai con mắt to đó... có chút tính người.
Vốn dĩ là tràn đầy buồn rầu, ấm ức, ngơ ngác, tủi thân, khó hiểu....
Bây giờ lại thêm một chút vô tội, tức giận, và... dám phẫn nộ nhưng không dám nói? !
Đây....
Chuyện gì vậy?
Rõ ràng là ta bị dọa mới phải... ngươi tủi thân cái gì? Ngươi tức giận cái gì?
Ta luôn hôn mê, sao ta đụng chạm tới ngươi được?
Đến nỗi ngươi lộ ra biểu cảm như vậy sao?
Dưới sự kinh ngạc to lớn, Tần Phương Dương nhảy phắt lên, chỉ cảm thấy cơ thể mình phất phơ, chỉ là một luồng khí, đã bay đi hơn ngàn trượng….
Hể? Từ lúc nào ta lợi hại như vậy?
Sau đó hắn mới nhìn thấy… quái vật này đang lộ ra bên ngoài, có thể khiến người ta nhìn thấy… toàn bộ thân hình.
Đây là một con…. yêu thú…. Thể tích to lớn đến khiến người ta khó mà tưởng tượng!
Chỉ là con mắt, đã lớn bằng căn phòng.
Vậy toàn bộ cơ thể lại to đến mức nào?
Có thể tưởng tượng, hình thể siêu khổng lồ mà có thể hình dung ra được, khổng lồ của khổng lồ!
Nhưng làm sao ta lại ở dưới cằm cái thứ đồ chơi này?
Ai có thể giải thích cho ta một chút không?
Vào lúc này, một luồng tinh thần lực rõ ràng, cuối cùng truyền đến: “Nhân loại, ngươi tỉnh rồi? Không cần phải nghi hoặc, chính là ta đã cứu ngươi.”
“Ngươi cứu ta?”
Tần Phương Dương không khỏi theo phản xạ hỏi ngược lại, rất nhiều biến cố này theo não truyền đến, khiến Tần Phương Dương hoàn toàn suy nghĩ không thông, thậm chí bỏ sót thân thể mình rõ ràng trọng thương phải chết, không những chưa chết, mà còn có thể thoát thai hoán cốt, tu vi công lực tăng mạnh, tăng đến mức hắn hoàn toàn khó mà tưởng tượng, không dám tưởng tượng, không tưởng tượng được.
Nếu không có kỳ ngộ thích hợp, tuyệt đối không đạt đến hiệu quả này.
“Đúng, ngươi là quý nhân của ta.”
Tinh thần lực của yêu thú to lớn, dùng từ ngữ khó mà biểu đạt rõ.
Nhưng câu này khiến đầu óc của Tần Phương Dương càng tốn chất xám…
Ta là quý nhân của ngươi?
Lời này là sao?
Xét từ đâu vậy!
Cách nói chính xác, không phải nên là hắn là ân nhân của ta, ân nhân cứu mạng sao?
Trong lời nói của yêu thú Chu Yểm tràn đầy u uất, cuối cùng Tần Phương Dương hiểu rõ ngọn nguồn đầu đuôi sự việc….
Nhất thời không biết mình nên nói là may mắn hay là không may nữa….
Nhớ lại ngày đó, mình nổ hết năm phân thân, công thể gần như phá hủy hoàn toàn, cuối cùng giành được một chỗ trống, nhảy xuống vách núi, người đuổi giết ứng biến cũng nhanh, mắt thấy đuổi không kịp, thì ném binh khí trong tay, khiến vết thương của ta thêm trăm cái, ý nghĩ cuối cùng là bản thân mình chết chắc!
Mà tên này không biết sống dưới vách dưới bao nhiêu năm… thân thể trọng thương của ta trực tiếp ném mất trong miệng tên này?
Sau đó tên này không chỉ không ăn ta… mà còn chu cấp cho ta?
Nếu ta không hiểu sai, có lẽ là như vậy?
Còn cho ta ăn.... tinh hoa? Máu thịt? Nội đan? Óc của nó?
.... Yêu thú này sao mà rộng lượng như vậy?
Những cái này... cũng có thể lấy đi mời khách?
Sao ta không tin nổi nhỉ?
Còn nữa, yêu thú này đối xử với ta như vậy, sao trái lại ta lại thành quý nhân của hắn?
Đối diện với ánh mắt của Tần Phương Dương, yêu thú không lấy làm lạ bắt đầu giải thích...