Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2329 - Chương 2327: Thế Giới To Như Vậy, Ta Muốn Đi Xem Thử!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2327: Thế giới to như vậy, ta muốn đi xem thử!

Giải thích hết lần này tới lần khác....

Cuối cùng Tần Phương Dương hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Thì ra như vậy....

Nhưng tức khắc nghĩ đến mình phải lập tức rời đi.

Ở lại đây nữa thì không được...

“Ngươi muốn ra ngoài?”

Đột nhiên yêu thú phấn khởi lên: “Vậy ngươi có thể dẫn ta ra ngoài một chuyến được không?”

Dẫn ngươi ra ngoài?

Tần Phương Dương đánh giá thể hình của tên này, ít nhất cũng có thể tích siêu cấp của một khu cư dân nhỏ, con mắt có chút thẳng.

Làm sao dẫn?

“Yên tâm, yên tâm, ta có thể biến nhỏ, biến rất nhỏ.” Chu Yểm lập tức cực kì hào hứng.

Ở dưới vách núi này đã lâu, hắn thật sự ở đây quá đủ rồi!

Ta muốn ra ngoài!

Thế giới to như vậy, ta muốn đi xem thử!

“Có thể biến nhỏ, rất nhỏ... cụ thể là bao nhiêu?” Ánh mắt Tần Phương Dương rất thẳng.

Không cách nào từ chối.

Cho dù người ta một mực khẳng định nói mình là quý nhân của hắn, nhưng Tần Phương Dương tự hỏi, người ta là ân nhân cứu mạng của mình, ân thú mới chính xác!

Nếu là chút yêu cầu như vậy cũng không thỏa mãn được thì không hợp tình lý!

Nhưng vấn đề mấu chốt là... cụ thể hắn có thể biến nhỏ đến cỡ nào....

Suy cho cùng thể tích thực tế của yêu thú này quá lớn, hắn nói nhỏ, nếu chỉ dừng ở cái nhỏ mà hắn nhận định, nhưng vẫn là khá to thì sao, vậy là một thú siêu to khổng lồ mà một con mắt to bằng cái nhà.

Lập tức Chu Yểm vui vẻ lên.

Chỉ thấy thân thể nó vụt một cái, thân thể khổng lồ như vậy, bằng mắt thường có thể thấy nhỏ đi một vòng, lại vụt một cái, thân thể, lại nhỏ đi một vòng...

Một vòng sương độc phun ra, một vòng sương độc lại phun ra....

Tần Phương Dương đứng bên trong sương độc, không chút tổn thương, thậm chí không chút cảm giác không thích hợp....

Cuối cùng, sau khi Chu Yểm phụt mông hơn trăm vòng, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Như vậy... vẫn không được?”

Ngước đôi mắt to nhìn Tần Phương Dương, uể oải thở dài, nói: “Có vẻ như còn không được sao...”

Trong lòng Tần Phương Dương cạn lời.

Nếu như so về ngoại hình, ngươi nhỏ hơn trước đây rất nhiều, khiến ta mở rộng tầm mắt, nhưng... bây giờ thân thể ngươi còn to hơn ba cái phòng ngủ, đương nhiên vẫn không được.

Làm sao ta dẫn ngươi vào Thượng Kinh?

Khoảnh khắc đầu tiên sẽ gặp phải đánh lén, còn có thể cho ta một mưu kế làm loạn, không thể đoán trước!

Chu Yểm cực kì tủi thân thở dài, nói: “Nếu dáng vẻ này vẫn không được, vậy ta biến thành dáng vẻ nhân loại các ngươi nhé?”

Nói xong, cực kì tủi thân co rút mũi.

Trong lòng Tần Phương Dương lập tức dâng trào một mảng trạng thái xả giao với chó...

Cmn ngươi có thể biến hình, còn đợi cái mông?

Lẽ nào nói hóa thành hình người, giống như đối xử tệ với ngươi sao?

Sương mù lại dâng lên, quét qua trước mặt Tần Phương Dương nhiều thêm một người đàn ông vạm vỡ thân cao khoảng hai mét bảy.

Toàn thân là cơ bắp, thứ vướng víu trên đầu, một cọng tóc cũng không có, toàn thân trên dưới trần truồng, cái thứ to lớn đó đong đưa dưới eo.

“Như vầy thế nào? Được chưa?”

Chu Yểm khoe cơ bắp, vẻ mặt dương dương tự đắc, gập cánh tay, nửa bên người, dùng lực, lập tức phình ra một cặp mông đầy cơ thịt...

“Khụ...”

Tần Phương Dương cảm thấy mắt mình sắp mù rồi...

“Vẫn phải che đi một chút.” Tần Phương Dương chỉ chỗ nào đó: “Ngươi như vậy ra ngoài, nhất định sẽ bị bắt lại vì tội không đứng đắn.”

“Như vậy à...” Chu Yểm bị dọa sợ.

Lập tức thở dài....

Trực tiếp dùng linh khí nén thực vật lại, làm ra một tấm gỗ lớn, bộp một cái che lại dưới thân mình: “Như vầy được rồi chứ?”

“Phía sau...” Tần Phương Dương cạn lời chỉ vào cái mông: “... cũng phải che!”

“... Ôi... nhân loại các ngươi thật là phiền phức! Vì sao ta không thích biến hình, chính là vì không chịu nổi những quy củ, quy định cứng ngắc này...”

Chu Yểm lầm bầm vô cùng bất mãn: “Rõ ràng thân thể đẹp đẽ hùng vĩ như vậy, tràn đầy lực hấp dẫn của giống đực, lại phải che đi vị trí hùng vĩ nhất! Phung phí của trời biết bao....”

Tần Phương Dương: “....”

Tần Phương Dương thở dài: “Nhẫn không gian của ta bị hủy rồi, trước tiên chúng ta ra ngoài, đến lúc đó gặp được chỗ dân cư ngươi trốn trước đã, ta nghĩ cách tìm cho ngươi hai bộ quần áo, nếu đã muốn gia nhập đám đông, thì phải tuân theo nề nếp của nhân tộc, không có quy tắc nhất định, nói gì đến xung quanh...”

Chu Yểm vô cùng vui sướng nói: “Được.”

Tiến lên trước, Chu Yểm mở miệng, sương độc mà toàn bộ khe sâu tích trữ nhiều năm như vậy, hút vào trong miệng, lập tức trong miệng chuyển động ào ạt, sau đó duỗi tay, từ trong miệng móc ra một viên trân châu màu đen trơn nhẵn hỗn tạp vô số nước miếng.

Rất hào phóng chuyển qua: “Quý nhân, cái này tặng cho ngươi!”

Nhìn nước miếng dính đặc quánh phía trên, ngửi so với mùi vị nhà vệ sinh nam lộ thiên của trường của mười ngàn học sinh phơi nắng sau ngày mưa bốn năm ngày còn phức tạp khó ngửi hơn gấp mấy chục lần....

Tần Phương Dương gần như sắp khóc, mùi vị này, cũng quá đặc biệt rồi đi....

Nhưng mà... đây có vẻ là thứ đồ tốt?

Thậm chí là.... cấp độ phẩm chất còn quý hiếm hơn mộng ảo!

Đến cuối cùng, Tần Phương Dương nén cơn buồn nôn, nhận viên trân châu đen qua.

Đợi lúc nhìn thấy Tả Tiểu Đa, ta tặng vật này cho hắn là được, thằng nhóc đó xưa nay không có liêm sỉ gì, kiểu đồ vật này, cũng chỉ có giao cho hắn mới bổ sung cho nhau tăng sức mạnh, mới có chỗ dùng, mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất....

Tần Phương Dương không nghi ngờ gì nữa, tùy ý dẫn Chu Yểm bay ra.

“Ra ngoài không thể làm loạn.” Đây là điều Tần Phương Dương sợ nhất, nhìn cái bụng to của tên này, ra ngoài ăn một người của khu chung cư chưa chắc có thể lưng bụng...

“Không thể làm loạn.” Chu Yểm gật đầu.

“Có vài chuyện ta nói không thể làm thì nhất định không thể làm.”

“Không thể làm.”

“Ngươi phải nghe lời ta.”

“Ngươi là quý nhân, đương nhiên nghe lời ngươi.”

“Sẽ không nuốt lời chứ?”

“Sẽ không.”

Chu Yểm vui vẻ bước đi bàn chân to khoảng sáu mươi mét, cót két đi trên đường núi, tâm trạng vô cùng xao động, chỉ muốn hát một khúc.

Chu Yểm ta, ra ngoài rồi!

Cùng với quý nhân của ta! – Mặc dù còn chưa xác định phải hay không.

Càng nghĩ càng hưng phấn, trạng thái đi đường cứ nhảy nhót, tấm gỗ bên dưới phía trước theo từng lần mà đung đưa, lúc rớt xuống, tấm gỗ bên dưới phía sau lại văng ra sau.

Bình Luận (0)
Comment