“Ta nhận được... Một Khí Vận Long.” Chu Vân Thanh nói.
“Không tệ!” Ông hiệu trưởng vui mừng: “Những người khác?”
“Những người đi ra, trừ Lan Băng Nhụy không có, những người khác hẳn là mỗi người một cái, bao gồm vị kia của Hoàng gia.”
“Ừ... Còn gì nữa không?”
Lão hiệu trưởng rất kỳ quái.
Khí Vận Long lần này hẳn là không chỉ ít như vậy chứ?
“Ta cũng chỉ biết những thứ này, những thứ khác phải hỏi mấy người Tả Tiểu Đa.” thật ra thì Chu Vân Thanh biết được nhiều hơn so với những người khác, nhưng nếu như nói nhiều hơn nữa, chẳng khác nào bán đứng đám người Tả Tiểu Đa.
“Ừ, đệ tử Vương gia... Tổng cộng tiến vào bốn người...” lão hiệu trưởng ám chỉ.
“Ừ, đều chết hết, mỗi người bọn họ đều dùng cấm dược, một người trong đó bị ta giết chết.” Chu Vân Thanh trả lời rất thẳng thắn, không do dự chút nào.
Lão hiệu trưởng yên lặng gật đầu.
Sau khi Chu Vân Thanh rời đi, lại qua một lúc lâu, Hạng Xung và Chiến Tuyết Quân dắt tay nhau đi ra.
Hạng Xung đi ra là hợp tình hợp lý, nhưng mà Chiến Tuyết Quân xuất hiện, lại làm cho tất cả mọi người tại chỗ đều mở to hai mắt nhìn.
Mặc dù qua việc Lan Băng Nhụy giải thích, mọi người biết sự tồn tại của Chiến Tuyết Quân, nhưng Lan Băng Nhụy nói không sai, cô gái này... Không nằm ở bên trong danh sách, hoặc là nói một vấn đề nghiêm trọng hơn... Nàng đi vào như thế nào?
Chuyện này không chỉ liên quan đến không tuân theo quy định, mà là chạm vào ranh giới cuối cùng, nếu là thật sự có phương thức hoặc là biện pháp nào đó, có thể dẫn người ở ngoài danh sách vào Quần Long Đoạt Mạch, sau này làm sao còn quy tắc?
Nhưng bộ trưởng Đinh truyền âm một câu: “Đây là người có vận mệnh, không được bại lộ.”
Tức thì mọi người cũng ngậm lại miệng.
Bộ trưởng Đinh ngài nói rất hay, rất huyền ảo, chúng ta nghe cũng không hiểu, chẳng qua không sao, câm miệng là được.
Vẻ mặt bộ trưởng Đinh cao thâm mà làm việc, dáng vẻ khó lường sâu sắc quản lý tình hình, thật ra thì trong lòng cũng vô cùng mơ hồ.
Bố mày cũng không hiểu.
Người có vận mệnh là lái gì? Ai tới giải thích cho ta cái?
Nhưng mà...
Không hiểu không sao, hỏi lên là có tội!
Qua hồi lâu nữa, giữa một đám tốp năm tốp ba, bọn người Dư Mạc Ngôn đi ra, đến cuối cùng, lại chỉ còn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vẫn chưa đi ra ngoài...
Qua một giờ sau nữa, Tả Tiểu Niệm cũng đi ra.
Cũng chỉ còn lại Tả Tiểu Đa còn ở bên trong.
Dựa theo quy định cũ của Quần Long Đoạt Mạch, người ra sớm nhất, tương đương thu hoạch càng nhiều. Nếu như nói như vậy... Tả Tiểu Đa được mọi người ký thác kỳ vọng… chẳng phải là người thu hoạch ít nhất?
Thậm chí còn có thể là một người hoàn toàn không có thu hoạch?
Thời điểm hỏi đám người vừa đi ra chuyến này chính mình nhận được bao nhiêu, cũng chỉ được một cái đáp án, hoàn toàn không có hai cái.
“Một cái, thật sự chỉ có một cái.”
Đến thời điểm hỏi Lý Thành Long: “Mặc dù ta rất muốn lấy được thật nhiều, nhưng dường như mỗi người cũng chỉ có thể lấy một cái.”
Cho đến khi Tả Tiểu Niệm cũng đi ra.
“Tiểu Niệm.” Bộ trưởng Đinh cười rất hoà ái: “Ngươi thu hoạch mấy cái Khí Vận Long?”
“Một cái.” Tả Tiểu Niệm trả lời nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ.
“Được được, một cái là tốt, một cái là tốt!” Bộ trưởng Đinh cười lớn một tiếng, dường như rất hài lòng, sau đó bí mật truyền âm: “Tiểu Niệm, nói cho chú Đinh biết đi, rốt cuộc được mấy cái?”
Tả Tiểu Niệm truyền âm: “Chú Đinh, thật sự chỉ có một cái.”
Bộ trưởng Đinh:...
Con bé này học xấu theo Tả Tiểu Đa!
Sau đó, lại qua hơn hai giờ, Tả Tiểu Đa đi ra.
“Tiểu Đa.” Bộ trưởng Đinh cười ha ha một tiếng: “Nếu như ta đoán không sai, khẳng định ngươi cũng chỉ nhận được một cái Khí Vận Long?”
“Chú Đinh thật là thần cơ diệu toán!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa sợ hãi than: “Thế nhưng có thể đoán đúng như thế, chính xác không sai, thật sự trúng rồi!”
Mặt bộ trưởng Đinh co quắp lại, ngay sau đó hiền lành nở nụ cười: “Mệt mỏi không? Trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ, sau khi Quần Long Đoạt Mạch hoàn tất, còn có chuyện khác sao?” Tả Tiểu Đa nói.
“Không có.”
Ngay sau đó Bộ trưởng Đinh hỏi: “Ồ, những người khác đâu rồi? Những thứ dùng cấm dược kia, chết là tất nhiên, nhưng những người bị Tinh Quân phụ thể kia? Sau khi Tinh Quân biến mất, người bị phụ thể đi nơi nào vậy?”
“Á? Tinh Quân phụ thể?”
Tả Tiểu Đa bị hù dọa đến sắc mặt cũng thay đổi: “Ta không gặp... Những người đó đi nơi nào, làm sao ta biết được? Tại sao lại hỏi ta?”
Bộ trưởng Đinh cười ha ha: “Không vô ích mà về, cũng rất tốt rất tốt, ha ha ha...”
Một bên, một đám cao tầng Cao Võ Tổ Long cũng là cười ha ha: “Rất tốt rất tốt.”
Sau đó toàn bộ người ra tới tập trung ở cùng nhau, bắt đầu hỏi thăm.
Ngoại trừ Chu Vân Thanh nói ra nhiều hơn một ít tin tức, năm người đi ra khác, cơ bản cũng là hỏi gì cũng không biết: Bọn họ là may mắn thật sự, không gặp phải đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Sau khi giết chết đối phương thì chữa thương hoặc là thu Khí Vận Long, đến thời gian thì đi ra.
Thậm chí đám người Tả Tiểu Đa tiến vào không gian của bọn họ cũng không bị bọn họ phát hiện ra...
Một người hôn mê khác là Lan Băng Nhụy thảm nhất; cũng rất rõ ràng là ai cướp của nàng, nhưng mà đã nói xong rồi, hơn nữa bây giờ cũng hôn mê... Đang được chữa trị.
Về phần Hạng Xung và Chiến Tuyết Quân, hoàn toàn lên tiếng phủ nhận đối với sự lên án.
“Ta không cướp của người khác!”
“Đối thủ rất mạnh, ta đánh chết đối thủ, chiếm được Khí Vận Long.”
“Sau đó lập tức đi ra!”
Mà vẻ mặt đám người Lý Thành Long lại càng thành khẩn: “Những người khác? Không, không phải chỉ có hai người trong một khu vực sao? Chiến thắng là được rồi... Không có gì lớn nha...”
“Thật sự không có người khác.”
“Vậy ngươi chiến thắng ai ngươi biết sao?”
“Vậy thật sự ta không biết, cũng không nói chuyện gì với nhau... Ta miêu tả cho ngươi một chút, quá trình rất đơn giản, làm là xong rồi, nói lời vô dụng làm gì...”
“Vậy bọn họ đâu rồi?”
“Không biết, chúng ta còn không giết người, một người cũng không giết, chính là chúng ta tương đối may mắn hơn, không hơn.”
Mọi người từng người nói một, vẻ mặt mỗi người đều là vô tội.
Các ngươi hỏi cái gì? Toàn bộ chúng ta không biết...
Tất cả cao tầng, đều là cực kỳ buồn bực.
Mấy tên nhãi con này rõ ràng là cấu kết với nhau rồi...