Nhưng mà, bọn họ cũng là không có cách nào đối với mấy lũ nhóc do Tả Tiểu Đa mạnh nhất trong đời thứ hai cầm đầu.
Nhất là mọi người biết, có lẽ đám người Tả Tiểu Đa không nói, là do trong nhóm người mình, vẫn tồn tại vấn đề sao?
Vừa nghĩ như vậy, thì càng không dám hỏi thêm...
Đến cuối cùng, đám người Tả Tiểu Đa rời đi Cao Võ Tổ Long, vẫn không để lại một chút tin tức có ích nào như cũ.
Mà trong quá trình này rõ ràng bộ trưởng Đinh chính là người khống chế tiết tấu.
Mặc dù rất rõ ràng bản thân bộ trưởng Đinh cũng bị tức không nhẹ, nhưng từ đầu tới cuối, tất cả đều đứng gắt gao ở bên Tả Tiểu Đa bọn họ.
Bên này thời điểm một khi Cao Võ Tổ Long hỏi gì liên quan đến vấn đề nhạy cảm, tức thời bộ trưởng Văn nhảy ra ngắt lời...
Sau khi tổng kết theo lệ, đám người Tả Tiểu Đa rời đi.
Bộ trưởng Văn mới triệu tập mọi người mở họp.
Lão hiệu trưởng nhanh chóng truyền âm miệng đắng lưỡi khô: “Bộ trưởng, năm mươi người đi vào, cuối cùng người đi ra, bao gồm ở ngoài danh sách, cũng không quá hai mươi ba người... Đây là mất tích tận hai mươi bảy người!”
“Ừ, chính là tên hai mươi bảy người này, từ ngày hôm đó, tra rõ toàn bộ gia tộc của người kia cùng với những người tiếp xúc bên ngoài trong khoảng thời gian này!”
Bộ trưởng Đinh thản nhiên nói: “Tra rõ, bắt đầu từ nơi này!”
“Ngày mai Bộ Võ Giáo mở họp, sắp xếp hành động, các bộ trưởng cũng phải tham dự hội nghị, hiệu trưởng Cao Võ Tổ Long nghe họp.”
“Quần Long Đoạt Mạch lần này, đến tận đây, mới kết thúc.”
Tiếng nói vừa dứt, bộ trưởng Đinh vội vã đi.
Không ít cao tầng Cao Võ Tổ Long cũng đến tìm hiệu trưởng hỏi thăm tình huống: “Hiệu trưởng, tình huống như thế nào?”
Vẻ mặt Hiệu trưởng già nua: “Không biết, đợi ngày mai mở họp sẽ biết, trước tiên các ngươi không nên gấp gáp, chuyện này rất quỷ dị...”
“Chẳng lẽ mới vừa rồi hiệu trưởng và bộ trưởng Đinh truyền âm lâu như vậy, thế nhưng không nói gì?” một vị phó hiệu trưởng nói ngờ vực.
“Ha hả, nếu ta cùng bộ trưởng Đinh lựa chọn trao đổi bằng truyền âm, chính là vì giữ bí mật, nếu cái gì cũng nói với các ngươi, thì tại sao muốn truyền âm?” Hai mắt hiệu trưởng nhìn vị hiệu phó họ Kim này một phen.
“Đúng, đúng, là ta sai...”
“Hừ!”
Sắc mặt Hiệu trưởng không vui phẩy tay áo bỏ đi.
...
Đám người Tả Tiểu Đa này đã trở lại nhà của Tả Tiểu Niệm.
Vương Lăng Vân mang một cái ghế ngồi ở cửa, rướn cổ lên đợi đã lâu.
“Trở về rồi?” Thấy mọi người trở lại lông tóc không thương tổn gì, trên mặt Vương Lăng Vân lập tức cười nở hoa.
“Về rồi.” Tả Tiểu Đa trầm ngâm một chút, nói: “Quần Long Đoạt Mạch đã kết thúc, chỉ sợ cao tầng sẽ lập tức ra tay với Vương gia... Vương Lăng Vân, ngươi có ý kiến gì không, bây giờ nói, vẫn còn kịp.”
Vương Lăng Vân thở dài: “Quốc gia có luật pháp, giang hồ có đạo lý, đại lục có quy tắc, ta không có bất kỳ ý nghĩ gì. Nếu như ông nội còn trên đời, cũng sẽ không yêu cầu mở một mắt lưới.”
“Lần này nếu là mở một mắt lưới cho Vương gia, cho dù chỉ mở ra một cái lỗ hổng nhỏ, chính là có tiền lệ phía trước, sau này tương lai toàn bộ đại lục, không biết sẽ bị xé thành bao nhiêu lỗ hổng tương tự.”
“Lập nhiều công lao cũng không phải là vì phạm tội trong tương lai.”
“Đây là lời nói của tổ tiên.”
“Thế nên... Cứ việc thoải mái đi làm đi.”
Tả Tiểu Đa trầm mặc một chút, nói: “Được. Chúng ta hấp thu thành quả chuyến này một chút, chờ chút sẽ triển khai động tác toàn diện.”
...
Lúc này, Tần Phương Dương đang ngồi trong một tiệm cơm.
Cầm điện thoại di động trong tay, trên đầu ngón tay đeo một cái nhẫn trữ vật.
Trong đó đều là chiến lợi phẩm Tần Phương Dương đánh cướp một bang phái.
Tần Phương Dương chưa bao giờ là một người cổ hủ, lợi dụng một chút thủ đoạn để đạt được mục đích này, cũng không khó khăn đối với hắn, hơn nữa chuyện đánh cướp một bang phái như vậy, có chút yên tâm thoải mái —— có bản lĩnh tại sao không ra chiến trường? Tại sao phải lập bang phái?
Không ra sức vì dân vì nước vì đại lục, nhưng lại lập bang phái đi quấy rối...
Cướp một chút có gì là không thể...
Ở đối diện Tần Phương Dương, là người đã mặc quần áo kích cỡ lớn nhất, nhưng bất kể là áo hay là quần đều gần như sắp rách ra như cũ, Chu Yểm.
Áo choàng lớn nhất tại cửa hàng thợ may, mặc trên người tên này, cũng chỉ như một nửa chiếc áo khoác...
Trong khoảng thời gian này thành Thượng Kinh đã xảy ra chuyện gì, Tần Phương Dương đã hiểu rõ được bảy tám phần.
Đột nhiên Tả Tiểu Đa đến, báo thù cho thầy giáo.. Sau đó khơi ra một loạt chuyện tình...
Bao gồm thái độ của Vương gia, thái độ của Lữ gia, thân phận chân chính của Hà Viên Nguyệt...
Cùng với sự kiện Hà Viên Nguyệt bị đào mộ...
Trong lòng Tần Phương Dương không biếtc có cảm giác gì, một lúc lửa giận ngút trời, một lúc thấp giọng thở dài.
“Vương gia, Vương gia...”
Trong mắt Tần Phương Dương, bắn ra ánh sáng lạnh như băng.
Cho đến tận lúc này, đám người Tả Tiểu Đa đã làm chuyện trở nên long trời lở đất, ai cũng sung sướng, nhưng Tần Phương Dương làm người trong cuộc và là dây dẫn nổ, cho tới giờ phút này mới chính thức biết được, kẻ thù của mình là ai!
Nguyên nhân hậu quả, nhiều loại nguyên nhân, chỉ cần tìm kiếm trên internet, tất cả đều rất rõ ràng.
“Mộ phần của Thiên Thiên...” Trên người Tần Phương Dương toả ra khí lạnh bừng bừng.
“Lữ gia...”
Tần Phương Dương lại im lặng, mặt mũi bình tĩnh, thở ra một hơi nhẹ nhàng.
“Ừm ừm... Ăn ngon.”
Chu Yểm cầm một cái đùi trâu hoàn chỉnh, bỏ cả vào trong miệng, kể cả thịt dính xương, nhai nuốt răng rắc răng rắc, cắn ăn cực kỳ sung sướng, ăn tuỷ trong xương ngon lành.
“Không thể ăn xương.” Tần Phương Dương cau mày bất đắc dĩ nói.
“Tại sao không thể ăn?” Chu Yểm đang ăn tuỷ trong xương ngon lành nói dựa vào lí lẽ: “Giòn, ăn rất ngon, thơm như vậy, hơn nữa, không ăn tủy sống bên trong xương thật lãng phí...”
“Dùng cái này.” Tần Phương Dương vừa nói vừa đưa ra một cái ống hút.
Chu Yểm cầm lấy nhìn một chút, thuận tay nhét vào trong miệng nhai nhai rồi nhấc cổ lên nuốt xuống, lắc đầu nói không hài lòng: “Cái này ăn không ngon bằng xương trâu, không có một chút mùi vị nào.”
“...”
Tần Phương Dương cảm thấy cực kỳ không còn gì để nói, nhìn lại ba bát to đựng hơn một trăm cân thịt trâu sắp bị ăn sạch rồi, Chu Yểm bê lên một cái bát cuối cùng đi tìm ông chủ: “Ta nói, ngươi buôn bán kiểu này, tại sao lại chuẩn bị ít như vậy, tiếp tục mang thức ăn nhanh lên...”