Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long và những người khác thấy cái mình thích là muốn thử, mỗi người lao lên với một tiếng hét lớn.
Bao vây hàng loạt.
Trong tiếng chỉ huy gào thét của Lý Thành Long, mười mấy thầy trò đã lăn lộn thành một vòng...
Và cuộc chiến này kéo dài hai giờ đồng hồ.
Kết quả cuối cùng của trận chiến này là Tả Tiểu Đa và những người khác bay tứ tung ra ngoài và ngã xuống đất chồng chất lên nhau, mọi người lại nhìn Tần Phương Dương như một bóng ma.
Sau trận chiến này, sức mạnh của Tần Phương Dương khiến mọi người khiếp sợ!
Đặc biệt là Tả Tiểu Đa!
Tả Tiểu Đa sờ cái mông sưng tấy của mình, khuôn mặt buồn thảm đã mất từ lâu xuất hiện lại trên đời, tận đáy lòng thực sự là kinh ngạc không thể tin được!
Trước mặt Lão Tần, ta lại trở thành bao cát... Điều này... Điều này khiến ta...
Có vấn đề gì với sức mạnh của Lão Tần vậy?
Làm thế nào mà nó đột nhiên leo lên cấp độ hiện tại? Không theo quy luật!
Đây không phải đơn thuần là gài bẫy ta sao?
Điều này ập đến với ta vào ngày mười lăm tháng tám... Ta đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh!
“Lão Tần lần này chắc chắn là gian lận! Nhất định là như vậy!” Tả Tiểu Đa nói với vẻ mặt buồn bã.
Tốc độ thăng cấp, tỷ lệ thăng cấp như vậy, nếu nói không phải gian lận, Tả Tiểu Đa cũng sẽ không tin, đánh chết cũng không tin!
Nhớ đến khi còn ở Phong Hải, ta đã có thể đánh Lão Tần...
Bây giờ, ta mạnh hơn ta lúc đó ít nhất gấp vạn lần, không những bản thân mình đánh không lại, mà còn liên thủ với Tả Tiểu Niệm và trên dưới già trẻ băng đảng Tả Tiểu Đa, thế mà vẫn đánh không lại...
Ngươi nói chuyện này có vô lý không chứ?
Chu Yểm đứng một bên khoanh tay nhìn Tần Phương Dương đại phát thần uy, trong lòng cảm thấy toàn thân đều đau nhói, chỗ nào cũng trở nên không ổn...
Đầu mình đau quá... não mình cũng mất một phần tư...
Toàn thân đau đớn, thương tích đầy mình, máu thịt nhòe nhoẹt...
Nội đan cũng đau. Nội đan tổn hại không còn toàn vẹn, ngươi đang nói giỡn sao...
Còn có vô số năm tu luyện, thần hồn tồn tại từ thời viễn cổ cũng đau đớn...
Ta sử dụng sức mạnh của linh hồn, sức mạnh của nội đan, sức mạnh của bộ não, sức mạnh của trí óc, sức mạnh của máu tươi, sức mạnh của thần thức...
Làm cho hắn một cái kén lớn.
Ít nhất một phần ba tinh khí thần Nguyên Linh của ta đã bị lấy đi... Hắn ăn hết mà không lãng phí chút nào, tiêu hóa toàn bộ...
Tẩm bổ như vậy, kỹ lưỡng như vậy, những ưu thế cộng thêm như vậy, nếu còn làm không lại mấy tiểu tử các ngươi, kiếp sống lâu dài của ta với tư cách là một ách thú thái cổ không lẽ đã lãng phí sao?
Chà, không đúng, nội hàm mà ta đưa ra còn nhiều hơn mức này, còn lâu mới được tiêu hóa xong...
Đây đã là gì chứ?
Những bất ngờ lần lượt đến!
“Thầy Tần, thầy bây giờ đã vượt qua Hợp Đạo đỉnh rồi sao?” Tả Tiểu Đa trợn mắt ngoác mồm: “Hỗn Nguyên?”
Tần Phương Dương, người cũng đang bị sốc trước sức mạnh hiện tại của mình, gãi đầu bối rối nói: “Ta cũng không biết nữa... Thực lực hiện tại của ta vượt quá tầm hiểu biết và sự lý giải của ta, mặc dù ta có thể cảm nhận được sức mạnh của mình, nó đang dần cải thiện và vẫn đang trở nên mạnh hơn... loại tốc độ rất nhanh này, ta thực sự không chắc nó đang ở bậc nào.”
Tả Tiểu Đa sững sờ không nói nên lời, hồi lâu sau mới nói:
“Thầy Tần, trước kia thầy toàn nói ta một bước lên trời, nhưng khi nhìn thấy thầy hôm nay, ta biết ý nghĩa chân chính cái gì là một bước lên trời, cái gì là may mắn vận vào người...”
“Đây rõ ràng là đãi ngộ dành cho đứa con của vận mệnh nha... aaaaa...”
Tả Tiểu Đa ôm đùi Tần Phương Dương vẻ mặt thành kính: “Thầy Tần, người thầy thân yêu nhất của ta, xin cho phép ta được ôm đùi một chút, đại gia… Ta nguyện làm một vật trang trí trên đùi của thầy...”
Tần Phương Dương giận dữ đá hắn một cái: “Đại công tử của Ngự Tọa đại nhân, cũng không biết xấu hổ mà nói ra những lời hèn mọn như vậy...”
Tả Tiểu Đa ôm mông than khóc: “Công tử nhà Ngự Tọa mà thầy cũng không cố kỵ dám đạp như vậy sao? Thầy đây mới đúng là nam chính trong tiểu thuyết, sự đãi ngộ chỉ có nam chính mới có …”
Tần Phương Dương hừ một tiếng, liếc mắt một cái: “Đãi ngộ gì? Làm sao? Không được đánh à?”
“Có thể đánh có thể đánh... thầy đánh quá hay! Đánh không chê vào đâu được! Đánh đến nỗi khiến trái tim ta cảm thấy thoải mái, tràn đầy niềm vui, còn muốn được đánh thêm nữa, nhưng mà thầy cũng phải công bằng mới được chứ? Dù sao ta cũng không phải là học trò duy nhất của thầy, thầy nhìn xem, Lý Thành Long và Long Vũ Sinh chắc đang mắng trong lòng… nhìn vẻ mặt của hai người họ chắc muốn khi sư diệt tổ...”
Tả Tiểu Đa bị kinh hãi, sau đó hắn dùng phương pháp di dời sự chú ý, định mang họa đến Giang Đông, hại luôn cá trong chậu.
“Tả Lão Đại! Ngươi còn là người sao?”
Lý Thành Long và Long Vũ Sinh đồng thanh kêu lên.
“Hừ hừ...”
Ngoại trừ tỏ ra thương xót Tả Tiểu Niệm, những người khác đều bị Tần Phương Dương đánh không thương tiếc, quả nhiên là công bằng, ai cũng có phần.
Theo lời của Tần Phương Dương: “Ta sợ sau này càng ngày càng ít cơ hội đánh được các ngươi. Sau lần này, đoán là không bao lâu nữa ta sẽ không đánh lại được các ngươi... Cho nên, đánh cho đã ghiền.”
Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú…: “...”
Ở khúc cuối, Tả Tiểu Đa lấy ra rất nhiều tài liệu tu luyện đưa cho Tần Phương Dương, Tần Phương Dương lúc này cũng không từ chối như trước, nhưng vẫn không muốn toàn bộ.
Sau khi lựa chọn một số bảo vật trên trời dưới đất, để Tả Tiểu Đa nhận lại phần còn lại: “Những thứ này vốn dĩ không nên lấy, nhưng nếu không lấy thì trong lòng các ngươi sẽ cảm thấy khó chịu, vì vậy đành phải lấy một ít... Trên thực tế, các ngươi đã dùng thân thể của mình cảm nhận được mức độ thực lực của ta, với trình độ tu luyện của ta hiện tại, muốn lấy tài liệu tu luyện cũng không khó, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Hắn nhướng mày: “Cùng lắm nếu cần thiết thì đi cướp của người giàu chia cho người nghèo. Chuyện này đâu phải chúng ta chưa từng làm...”
Đối với những gì Tần Phương Dương nói, tất cả mọi người đương nhiên rõ ràng rành mạch.
Sau đó cũng không có kiên trì nữa.
Nhưng đối với kiểu cướp của người giàu giúp người nghèo của Tần Phương Dương, Tả Tiểu Đa và những người khác thực sự học một hiểu mười...