“Không sao không có gì.”
Tả Trường Lộ mỉm cười và lắc đầu, nhưng hắn đang cân nhắc trong lòng.
Cục Tinh Đấu, Nam Đẩu Bắc Đẩu, mười lăm ngôi sao buông xuống, bày ra thế cờ giết chóc tinh đấu, tham gia Quần Long Đoạt Mạch, Tả Tiểu Đa và những người khác, trùng hợp là cũng có mười lăm người!
Đây... có phải là trùng hợp không?
Ta e rằng nó có thể không!
Tả Trường Lộ suy nghĩ một lúc, nhưng sau đó từ bỏ mọi suy đoán.
“Về phần các ngươi... mười lăm người, hợp thành một đội.”
Vốn dĩ Tả Trường Lộ rất muốn tách mười lăm con người này ra để chúng phát triển riêng và gặp gỡ số phận của chính mình, nhưng ý tưởng bất ngờ đã khiến hắn thay đổi ý định ban đầu.
“Chiến trường bây giờ cũng không thích hợp với các ngươi, cứ sinh hoạt xung quanh Cao Võ Tiềm Long, nhưng... chắc không lâu đâu...”
Tả Trường Lộ mỉm cười nhẹ.
“Được.” Tả Tiểu Đa đồng ý.
“Mặc dù đó là một đội mười lăm người, nhưng bình thường các ngươi cần phải tách ra luyện tập riêng.”
Tả Trường Lộ nói: “Dù sao trong tương lai, hầu hết các trận chiến các ngươi sẽ tự mình đối đầu chứ không phải cùng nhau chiến đấu... Nói cách khác, mười lăm người các ngươi thành lập một đại đội không có vấn đề gì, nhưng cũng phải chia thành mấy nhóm nhỏ phối hợp chiến đấu với nhau.”
“Có thể thuận lợi đối phó với những tình huống có thể xảy ra trong tương lai!”
“Mặc dù khả năng thích ứng là linh động, nhưng tốt hơn là nên sớm tính toán mọi thứ cho ổn thỏa!”
“Được.” Lần này là Lý Thành Long đồng ý, nhóm mười lăm người được phân tổ, cùng nhau phối hợp luyện tập, Lý Thành Long đã âm thầm suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi.
Trong dự toán kinh phí ban đầu, vì không có Chân Phiêu Phiêu, cũng không có Chiến Tuyết Quân, và thậm chí Tả Tiểu Niệm cũng không có trong nhóm mười hai người ban đầu, nhưng bây giờ, tất cả mười lăm người đã đầy đủ, Lý Thành Long có một cảm giác mơ hồ rằng mười lăm ngôi sao của cục Tinh Đấu và mười lăm người bọn hắn đều có nhân duyên tiềm ẩn trong bóng tối, vì vậy sự tự tách biệt mạnh mẽ đã không còn hợp thời.
“Các ngươi phải đột phá đến đỉnh Hợp Đạo trước khi đại chiến xảy ra!” Tả Trường Lộ nói từng chữ một.
“Đây là mục tiêu thấp nhất!”
“Sẽ tốt hơn nếu ngươi có thể đột phá tới Hỗn Nguyên bên trên Hợp Đạo, nhưng ta e rằng các ngươi không có nhiều thời gian để khống chế...” Tả Trường Lộ lúc này đã lờ mờ cảm thấy loại khẩn trương cấp bách đó.
“Tăng tốc lên nào!”
Tả Trường Lộ khẽ thở dài: “Các ngươi là đối thủ thích hợp nhất để luận bàn học hỏi lẫn nhau, tu luyện tinh tiến, nhất định phải tăng tốc luyện tập!”
Lý Thành Long, Long Vũ Sinh và những người khác không khỏi cảm thấy bàng hoàng chấn động.
Phải biết trình độ tiến bộ của mọi người, so với lúc ở bên ngoài thăng cấp đến đại cảnh giới gần như chưa đầy một tháng, với tốc độ như vậy, Ngự Tọa đại nhân vẫn cho là chưa đạt, còn phải tiếp tục tăng tốc...
Đây là cấp bách đến mức độ nào rồi?
“Cha, không phải đại lục sẽ sớm trở về sao?” Tả Tiểu Đa nói ra thắc mắc trong lòng mọi người.
“Đúng vậy.”
Tả Trường Lộ dán mắt vào khoảng không, nhẹ nói: “Hình chiếu hồ nước đã hiện ra một bóng người... Đó là một sự tồn tại mạnh mẽ mà đến ta cũng không thể đối phó!”
“Đối phương, kiêu ngạo ngang tàng, tàn sát thiên hạ... Tuy rằng còn chưa tới, nhưng ta tự mình biết mình không phải đối thủ của hắn!”
Giọng của Tả Trường Lộ thật nặng nề.
Nó thậm chí còn khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đây đều phải thay đổi sắc mặt, đáy lòng lộ vẻ khiếp sợ chấn động!
Tả Trường Lộ, Ngự Tọa Tuần Thiên hiện nay được công nhận là số một thiên hạ bên cạnh Hồng Thủy Đại Vu, nay địch còn chưa tới hắn đã khẳng định không phải đối thủ!
Vậy đối thủ phải mạnh đến mức nào, thực lực đạt đến cấp độ nào?
Hầu như nghĩ đến điều đó khiến người ta kinh hãi, khiếp sợ và... run rẩy!
Tả Tiểu Niệm mặt tái mét: “Cha, vậy... vậy phải làm sao đây?”
Đôi mắt của nàng và Tả Tiểu Đa đều lóe lên vẻ lo lắng tột độ.
Tả Trường Lộ đã khẳng định mình không phải là đối thủ của đối thủ, hiện tại cả đại lục, người có thể chống đỡ lại chỉ có duy nhất một mình hắn!
Làm Ngự Tọa Tuần Thiên, làm người đứng đầu đại lục Tinh Hồn, kẻ thù hùng mạnh nào đến đây, bất kể có phải là đối thủ hay không, Tả Trường Lộ đều sẽ phải nghênh chiến, bắt buộc phải chống đỡ!
Nhưng mà gánh vác trách nhiệm như vậy không phải là cực kỳ nguy hiểm sao?
Hay nói cách khác, Tả Trường Lộ sẽ là người đầu tiên trong toàn bộ đại lục gặp nguy hiểm!
“Mặc dù không có hy vọng đánh bại đối phương.”
Tả Trường Lộ nhẹ nói: “Nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, không cần làm ầm ĩ.”
Nghe thấy sự thẳng thắn và quả quyết về khả năng tự vệ của Tả Trường Lộ, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú và những người khác sắc mặt cũng lập tức giãn ra, chỉ có khuôn mặt Lý Thành Long giống như đang dịu đi trong khi lông mày lại nghiêm nghị.
Tả Tiểu Đa càng nắm chặt tay hơn.
Dù Tả Trường Lộ nói như vậy, nhưng Tả Tiểu Đa hiểu sâu sắc rằng tới thời điểm đó, thân là Ngự Tọa Tuần Thiên, làm sao có thể đòi hỏi tự vệ chứ?
Một khi hắn lui, vì bảo toàn mạng sống, chẳng phải những người đứng sau hắn sẽ đối mặt với mối nguy hiểm không thể chống lại nổi đó sao!
Tả Trường Lộ là hoàn toàn không thể lui!
Nhưng đối mặt với kẻ thù mạnh như vậy trong một cuộc tử chiến, lại không có hy vọng đánh bại kẻ thù...
Sự nguy hiểm trong đó quả là... chỉ cần nghĩ đến là hít thở không thông!
Ngô Vũ Đình cười nhẹ: “Cha ngươi nói đừng làm ầm ĩ, khẳng định là không có sao đâu, đừng quên còn có ta nữa.”
Nhưng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm thì lo lắng hơn.
... Cha ta còn không phải là đối thủ của hắn, cho dù thêm mẹ... thì cũng có nhiều khả năng nguy hiểm!
“Đúng rồi… cha.” Tả Tiểu Đa nói: “Cha nhìn vị Chu huynh này xem.”
“Chu huynh?” Tả Trường Lộ nhìn theo tay Tả Tiểu Đa chỉ về phía Chu Yểm.
Tả Trường Lộ vô cùng kinh ngạc khi vừa nhìn thấy, không ngờ ở chỗ này lại toát ra một cường giả đỉnh cao như vậy? Thăm dò lại lần nữa, ừm, đây có phải là một con yêu thú không? Sao nó trông có vẻ hơi suy yếu, giống như đang hồi phục sau một chấn thương nặng?
“Đây là Chu Yểm.” Tả Tiểu Đa nói.
“Ách Vận chi thú?” Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe điều này.