“Tiếp theo, đại đội phó kiêm quân sư sẽ bố trí nhân sự của cả đội.” Lý Thành Long đắc ý nói.
“Ta nghĩ Phù Phù ngươi nên đổi tên, không, đổi chức vụ, gọi là đại đội phó “bỉ ổi” quân sư đi.” Tả Tiểu Đa lạnh lùng nói.
Một từ nào đó đang bị gằn rất mạnh trong miệng Tả Tiểu Đa.
Lý Thành Long khiêm tốn đưa tay ra: “Đừng nói với ta là Tả lão đại ngươi định đích thân sắp xếp đội viên sao? Thôi thôi, làm ơn đi.”
Tả Tiểu Đa vô thức ngậm miệng lại, quay đầu nói chuyện với Tả Tiểu Niệm.
Nói đến sắp xếp nhân sự dựa vào khả năng chiến đấu toàn diện, làm sao Tả Tiểu Đa có bản lĩnh như vậy...
Tình thế mạnh hơn người nên ta đành tránh nói chuyện, giả vờ như không nghe thấy.
“Hừ... gà chíp.”
Lý Thành Long chế nhạo.
“He he, một lát hai ta luận bàn, để gà chíp ta đây cùng luyện tập với đại đội phó ngươi.” Tả Tiểu Đa trợn mắt.
“Lão đại, ta sai rồi...” Lý Thành Long lập tức quỳ xuống đất, thái độ thay đổi.
Sau một hồi náo loạn, Lý Trường Long bắt đầu thu xếp.
“Thuận theo nguyên tắc không chia rẽ uyên ương... đội được sắp xếp như sau. Tả lão đại và chị dâu một đội, đội trưởng hợp với đội trưởng tối cao thành một đội mạnh, thể hiện được sức mạnh chiến đấu, có thể linh động phân ra cũng như hợp lại trong trường hợp khẩn cấp, làm một đội hai người linh hoạt.”
Lúc này, mọi người lại gật đầu lia lịa, tất cả đều đồng tình, không ai có ý kiến phản đối.
Thật ra, trong trận Quần Long Đoạt Mạch trước đây, nếu không có Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm tiếp viện tứ phía, hôm nay đội Không Đủ e rằng khó có được một đội hình đầy đủ mười lăm người!
“Ta và Hạng Băng, Hạng Xung, Chiến Tuyết Quân, bốn người là một tổ nhỏ, ta là tổ trưởng.”
Lý Thành Long nói.
Mọi người trầm tư một lúc, sau đó gật đầu tán thành.
Sự lựa chọn và sắp xếp này cũng hợp lý.
Hạng Xung, Hạng Băng, Chiến Tuyết Quân, ba người đều có thế mạnh riêng, nhưng xét về bản lĩnh thì họ đều là những người chơi hệ đơn giản. Tập thể Lý Thành Long nhìn chung giống như một người trông nom ba con lợn...
Đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, nhịp nhàng ăn khớp.
“Cao Xảo Nhi, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn Nhi, một đội năm người. Dù là tấn công tầm xa hay tấn công tầm gần, hay mưu sát đều có nhân sự phù hợp. Và người lãnh đạo của nhóm này là tổ trưởng Cao Xảo Nhi.”
Các thành viên trong nhóm Cao Xảo Nhi được phân công như vậy, mọi người vẫn thấy rất hợp lý.
Khả năng tính toán của Cao Xảo Nhi không thua gì Lý Thành Long, có nàng trông chừng và Long Vũ Sinh phụ trợ, không thể nói rằng không sơ hở tý nào, nhưng nó là quá đủ để đối phó với hầu hết các tình huống.
“Lý Trường Minh, Vũ Yên Nhi, Chân Phiêu Phiêu... khụ khụ, suýt nữa “lại” quên mất ngươi rồi, Bì Nhất Bảo, bốn người thành một tổ, Vũ Yên Nhi làm tổ trưởng!”
Lý Thành Long nói.
Bì Nhất Bảo kích động đảo mắt xem thường, ý muốn chèn ép Lý Thành Long ngay tại chỗ.
Tại sao tên này mỗi lần gọi chính mình đều phải thêm chữ “lại”, quên thì quên đi, bởi vì hắn vốn không có cảm giác tồn tại, thêm một chữ “lại” kia nữa thì không phải là thêm một nhát dao vào miệng vết thương của mình sao?
Nhưng Tả Tiểu Đa nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy rất có lý, Vũ Yên Nhi rất cẩn thận, đặc biệt nhạy bén với nhận thức nguy cơ, có sự trợ giúp của chị em Chân Phiêu Phiêu thì càng hiếm khi bỏ sót.
Mà Bì Nhất Bảo, một sát thủ Ảnh tử bẩm sinh, một cung thủ tấn công tầm xa và giỏi ẩn thân trong bóng tối, có thể nói là tăng khả năng bảo vệ bí mật ở mức độ lớn nhất.
Đại Mộng Thần Công của Lý Trường Minh là một kỳ môn công pháp vượt quá tầm hiểu biết của tri thức, một khi đã được kích hoạt, không kẻ thù nào có thể thoát khỏi cung tên của Bì Nhất Bảo!
Đội này có thể được gọi là một đội sát nhân tuyệt nhất trong truyền thuyết!
Tất nhiên, tiền đề của truyền thuyết này không phải là gặp phải kẻ địch cao hơn cảnh giới của mình quá nhiều, nếu Lý Trường Minh tung ra Đại Mộng Thần Công chống lại một đối thủ cao hơn mình rất nhiều, không chỉ tự đào mồ chôn mình mà còn xem như tự sát!
Nhưng chỉ cần giữ được Bì Nhất Bảo bên cạnh, có thể giữ được một người đi truyền tin và mang viện trợ bên ngoài đến.
“Cho tới giờ, bốn đội đã được phân công xong.”
Bên kia, Tả Trường Lộ và Tần Phương Dương đều âm thầm gật đầu.
Đừng nhìn vào các nhóm tưởng chừng đơn giản, mà hãy nghĩ đến tính cách, sức chiến đấu, vũ khí, thói quen của mọi người... Nếu không quen thuộc với những người này đến mức tỉ mỉ, rất khó để phân chia các nhóm kỹ càng chi tiết như vậy.
Lý Thành Long này thực sự là một nhân tài, không phải hạng người bốc phét hay nói suông.
“Còn ta thì sao?”
Bên cạnh truyền đến một giọng nói yếu ớt ngu ngơ.
Chính Chu Yểm đã lên tiếng.
Chu Yểm cảm thấy rất tủi thân, kêu ta nên theo Tả Lão Đại này, thì ta chính là thành viên của đội, làm sao có thể không thuộc nhóm nào được?
Ta không tồn tại sao?
Lý Thành Long ngay lập tức tỉnh ngộ, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Chu huynh, vị trí của ngươi là quan trọng nhất và cần được giải thích kỹ, vì vậy ta sẽ để lại nói cuối cùng.”
“Ồ?”
“Thường thì ngươi đi theo đại đội cùng nhau hành động, nhưng mỗi lần hành động nhóm đều phân chia căn cứ theo thực lực của đối phương. Nhóm nào căng thẳng nhất, ngươi đi hỗ trợ nhóm đó, ngươi là hậu cần cực kỳ mạnh, đồng thời cũng gấp rút tiếp viện từ bốn phía!”
Lý Thành Long nói một cách chắc chắn.
Chu Yểm lập tức cảm thấy vui sướng, cả người lâng lâng.
Không phải quên mất ta, hóa ra ta rất quan trọng, được người khác coi trọng và thấy cần thiết... cảm giác thật tốt…
Tả Tiểu Đa ho một tiếng suýt bật cười, vội vàng vùi đầu vào tóc Tả Tiểu Niệm, hắc hắc hai tiếng.
Là người hiểu rõ Lý Thành Long nhất trên đời này, Tả Tiểu Đa chắc chắn cũng biết.
Đừng nhìn Lý Thành Long bây giờ tròn trịa như vậy, mà vừa rồi Lý Thành Long cũng không coi Chu Yểm là người dự bị mạnh nhất, mà hoàn toàn căn bản là quên mất tiêu, còn hơn xem nhẹ Bì Nhất Bảo hằng ngày mà tiến đến một mức độ là hoàn toàn quên mất...
“Đại đội Không Đủ, bắt đầu từ hôm nay treo bảng làm ăn!”
Tả Tiểu Niệm nắm lấy một cái, túm lấy Tả Tiểu Đa đè xuống đất rồi tự hào nói: “Đội trưởng tối cao, bắt được Tiểu Cẩu Đát!”