Ngày hôm sau, Tần Phương Dương đã nhận được thư bổ nhiệm.
Nhảy dù làm hiệu trưởng của Nhị Trung thành Phượng Hoàng, hiệu trưởng đương nhiệm Lý Trường Giang bị giáng chức hiệu phó điều hành, vẫn phụ trách công việc của trường như cũ...
Lý Thành Giang đã được nâng hai bậc đãi ngộ, dựa theo sự đãi ngộ của hiệu phó trường Cao Võ, để bày tỏ sự an ủi.
Ý nghĩa rất rõ ràng... Tần Phương Dương chỉ là hữu danh vô thực, người quản lý thật ra vẫn là Lý Trường Giang...
Chỉ cần Tần Phương Dương trở về Thành Phượng Hoàng thì sẽ nhậm chức ngay.
Hai ngày qua ở Thượng Kinh, giống như tiếng sét nổ liên tiếp không ngừng, thế gia đại tộc từng người từng người liên tục bị chỉnh đốn, thanh toán, tước đoạt đặc quyền, vô số con cháu thế gia vì truy tố trách nhiệm mà bị ném vào đại lao cảm tử.
Cái gọi là đại lao cảm tử, chính là đội cảm tử, một khi có chiến tranh thì những nơi nguy hiểm nhất sẽ do tù nhân trong đội này tiên phong xông vào.
Không sợ ngươi phản bội, không sợ ngươi trốn thoát, càng không sợ ngươi phản công, dù sao thì vẫn còn có đội thực thi pháp luật phía sau.
Một khi ngươi đã lập công vượt qua mức độ nào đó, ngươi có thể rời đội này, trở thành một người bình thường và bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng tuyệt đại đa số, hay phải nói là một trăm phần trăm... đều đã chết trên chiến trường, được lưu danh, gia đình con cái không bị liên lụy.
Tất nhiên, cũng có hơn bốn nghìn con cháu của các gia tộc lớn và các võ sĩ bị kết án tử hình lập tức.
Trên pháp trường, một lượng lớn máu tích tụ trực tiếp chảy thành sông nhỏ.
Những kẻ đã thao túng, theo quy tắc bất thành văn, hoặc âm mưu cướp đoạt Quần Long Đoạt Mạch, lúc này, cho dù bao nhiêu năm đã qua, đều bị thanh toán!
Đầu người lăn lông lốc!
Máu tanh khắp trời!
Khi tin tức mới được tung ra, trên mạng vẫn có người bàn tán, nhưng ngày càng có nhiều người bị sát hại, ngày càng nhiều con cái của các gia đình lớn bị thất thế, ngày càng có nhiều quan chức cấp cao bị liên lụy...
Dần dần, toàn bộ đại lục bị chấn động, không còn tiếng rêu rao, sấm sét, mưa gió hay mây mù gì nữa, bất kể là trên mạng hay ngoài đời, đều im lặng như tờ.
Tất nhiên, không phải là hoàn toàn không có bình luận gì cả, mà là... so với lần thảo luận sôi nổi trước đó thì bớt được chín mươi phần trăm rồi!
Sau đó, Ngự Tọa Tuần Thiên và Trích Tinh Đế Quân cùng đưa ra một bản tuyên bố.
“Uy danh của tổ tiên, chiến công của tổ tiên, vốn liếng đó không phải là để đời sau làm xằng làm bậy, tác oai tác quái! Lập công đương nhiên sẽ được đền đáp, ba đời ấm no dư dả, có tội thì đương nhiên sẽ bị phạt, tuyệt đối không thể nhân nhượng.”
Toàn thể đại lục đều kinh sợ.
Ngay vào lúc Thượng Kinh chỉ huy hành quyết, vợ chồng Ngự Tọa lần thứ hai quay lại Nhật Nguyệt Quan.
Tần Phương Dương đến thăm hỏi Lữ gia, đêm đó lên đường cướp của người giàu giúp người nghèo, gió lộng tay áo đến thành Phượng Hoàng.
Còn nhóm mười lăm người Tả Tiểu Đa cùng với yêu thú Chu Yểm quay trở lại Phong Hải.
Trong mấy ngày rảnh rỗi này, Tả Tiểu Đa đi một vòng quanh đại lục và thu thập hàng trăm ngàn tấn phấn Tinh Hồn ngọc, cũng thu một số lượng lớn Thiên cơ phê lệnh, cất hết vào trong nhẫn không gian để mang đi.
Trong thời gian này, tu vi của Kim Vân Sinh đã có rất nhiều tiến bộ, thành công tiến vào cảnh giới Đan Nguyên.
Nhưng đối với hoàn cảnh của hắn, Tả Tiểu Đa đã áp dụng phương thức nuôi thả, chẳng màng quan tâm, yên lặng xem tạo hóa tương lai.
Long Vũ Sinh và các học sinh khác vẫn được giữ nguyên tư cách học sinh của viện giáo Cao Võ ban đầu, tự mình đi Cao Võ Tiềm Long với danh nghĩa tiến tu.
À, còn một điều nữa cần đặc biệt nhắc đến, đó là khi chia tay, Tả Tiểu Đa trao lại đóa hoa bỉ ngạn cho Tần Phương Dương.
“Thầy Tần, việc lão hiệu trưởng sẽ khôi phục trí nhớ hay không thức tỉnh là tùy thầy quyết định. Còn việc có nói với Lữ gia về chuyện này hay không, cũng là do thầy quyết định luôn.”
Tả Tiểu Đa nói rất nghiêm túc: “Chúng ta ủng hộ quyết định của thầy vô điều kiện.”
Còn nhớ lúc đó Tần Phương Dương cầm đóa bỉ ngạn rất thận trọng, vẻ mặt phức tạp chưa từng thấy.
Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng hắn cất đóa bỉ ngạn vào trong nhẫn không gian, bước đi không nói một lời.
Nếu ta tìm được và khôi phục trí nhớ cho nàng, thì thật bất công cho cha mẹ nàng trong kiếp này?
Nếu ta tìm thấy nàng và không khôi phục trí nhớ cho nàng, vậy thì ta tìm nàng có ý nghĩa gì nữa?
Nhất thời, tâm tư của Tần Phương Dương vô cùng phức tạp, không thể miêu tả bằng vài câu văn đơn giản.
Tả Tiểu Đa và những người khác cũng hiểu cảm xúc này, nhưng họ hiểu là một chuyện, họ lại không thể giúp hắn, mọi thứ chỉ có thể được quyết định bởi Tần Phương Dương.
Đám người Tả Tiểu Đa đã quay về Cao Võ Tiềm Long thành Phong Hải và nhận được sự chào đón nồng nhiệt chưa từng có!
Toàn thể Cao Võ Tiềm Long như đón mừng năm mới, hân hoan chào đón học sinh trở về.
Đám người Diệp Trường Thanh giữ luôn nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt.
Kể từ nay, Cao Võ Tiềm Long là đệ nhất cao võ trong toàn thể đại lục Tinh Hồn, vị trí vững chắc không gì phá nổi!
Nhưng có một điều khiến cho đám người Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên rất xấu hổ, trong số những người thuộc cấp cao của Cao Võ Tiềm Long, Diệp Trường Thanh có tu vi cao nhất, hiện tại cấp độ tu luyện cũng chỉ mới đột phá sơ cấp Phi Thiên mà thôi...
Nhưng những học sinh này, mỗi đứa đều đạt đỉnh Phi Thiên chính hiệu!
Cho nên khi Tả Tiểu Đa ngượng ngùng tươi cười, ngượng ngùng nói ra yêu cầu, tất cả mọi người đều không nói gì.
“Học sinh học vỡ lòng được giáo viên dưỡng dạy, ân cần yêu thương, dạy dỗ tận tình nên mới có được thành tích như ngày hôm nay. Bây giờ phải luận bàn với giáo viên và hiệu trưởng một chút để nghiệm chứng trình độ tu vi của học sinh, từ đó động viên, khích lệ học sinh tiến lên phía trước...”
Yêu cầu nghe có vẻ rất hợp lý này khiến cho sắc mặt của Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên cứng đờ, thật lâu không nói một lời.
Luận bàn cái gì?
Động viên khích lệ cái gì?
Thằng nhóc này rõ ràng chỉ muốn nhân cơ hội đánh chúng ta?
Đây là trả thù trần trụi đơn thuần!
Hai người nhìn nhau.