Trong lòng Du Đông Thiên đột nhiên nóng lên!
Trong phút chốc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới vợ của mình, Niên Phong Hoa!
Nữ thần Phong Hoa năm đó… cũng là chết trận dưới loại tình huống này; lúc trước thứ nàng bảo vệ, là hai quân đoàn!
Hiện giờ thứ cô gái áo trắng này bảo vệ, chính là bạn của nàng!
Có lẽ kết quả khác nhau, thế nhưng tính chất giống nhau!
Người vợ lúc trước, cũng vĩnh viễn đều là cả người áo trắng, tao nhã xuất trần…
Lúc trước, Niên Phong Hoa cũng là nói một câu như vậy: Chuyện không thể làm được, không thể đều chết ở chỗ này!
Đi!
Một chữ ngắn ngủi này, là thời điểm cuối cùng của sinh mệnh Niên Phong Hoa, âm thanh để lại duy nhất!
Máu của Du Đông Thiên đột nhiên sôi trào một chút, chợt lóe mà ra.
Ra tay ngăn cản cô gái áo trắng đang muốn tự bạo, một luồng linh khí tinh thuần đến cực điểm nháy mắt phong tỏa chân nguyên sắp nổ mạnh của nàng, xua tan, tay kia lại run sợ mà vỗ xuống!
“Toàn bộ đều chết cho ta!”
Ầm một tiếng trầm đục, một bàn tay thật lớn chu vi vượt qua mười nghìn mét rơi xuống từ trên trời, lập tức đập tất cả Hóa Hồn Lang của cả khu vực thành bánh thịt, bao gồm cả Hóa Hồn Lang có cảnh giới Phi Thiên kia, cũng không thể có ngoại lệ.
Trong nháy mắt này, sát khí trên người Du Đông Thiên sôi trào.
Tựa như… lúc báo thù cho vợ mình trước kia, một chưởng đập chết một quân đoàn Vu Minh, giống nhau y hệt.
Cô gái áo lam bị cô gái áo trắng đẩy ra, giờ phút này cũng đang bất kể sống chết mà dốc sức bay nhào đến: “Yên tâm, cùng nhau đi!”
Một lời chưa xong, đã sững sờ ở tại chỗ…
Bầy sói đầy trời đầy đất kia, có lẽ chỉ trong nháy mắt, lại đã không thấy con nào!
Thứ còn để lại trên mặt đất, cũng chỉ còn một bãi máu tươi, đang chầm chậm chảy lan ra, còn có chính là từng tấm da sói hoàn chỉnh…
Mà chị em tốt của mình, đã bị một người đàn ông thân hình cao lớn cứng rắn ôm vào trong ngực.
Dưới ánh trăng, chậm rãi bay xuống.
Ánh trăng mông lung, áo xanh ôm váy trắng, một người khôi ngô rắn rỏi, một người vô cùng xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài như thác…
Trong nhất thời, cô gái áo lam lại sinh ra vài phần xúc động duy mỹ.
Nhưng lập tức chính là khiếp sợ.
Ai vậy?
Đây là tu vi long trời lở đất gì vậy?
Một chưởng đập qua, mấy nghìn con sói không con nào sống!
Trong nhất thời, cô gái áo lam gần như nghĩ chính mình đang nằm mơ.
“Ngươi… buông ra!”
Lúc ở ranh giới sống chết, đột nhiên bị người đàn ông ôm lấy, và bị hơi thở nam tính mãnh liệt đến cực điểm tràn vào lỗ mũi, cô gái áo trắng theo bản năng giãy dụa.
Nhưng lập tức đã thấy được người đàn ông trước mặt chưởng một cái tạo thành cảnh tượng như địa ngục núi thây biển máu, nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh, sau đó lại bắt đầu ho khan.
Lại có thể sặc một hơi.
Thật là đáng sợ… đây là ai vậy?
“Nghĩ vớ vẩn gì đó, ý bổn tọa là cứu người, nào có suy nghĩ xa xôi gì.”
Du Đông Thiên buông cô gái áo trắng kia xuống, nhưng ánh mắt chạm đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng cực xinh đẹp, trong nhất thời lại sinh ra cảm giác hoảng hốt…
Bộ dạng này của nàng thật sự giống với người vợ Niên Phong Hoa của mình…
Cho dù tu vi của Du Đông Thiên tuyệt thế, tâm tình điềm tĩnh, vừa nghĩ đã nghĩ đến cái khác, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, giọng nói có chút khô khốc nói: “Ngươi tên là gì?”
“Mục Yên Yên.”
Nguyên do Mục Yên Yên lại trả lời sảng khoái như vậy, là bởi vì đã biết thân phận của người đàn ông trước mặt này, trong nháy mắt vừa thấy được mặt, nàng đã nhận ra được, vị này chính là Hữu Lộ Thiên Vương Du Đông Thiên, đại năng đỉnh cao của thế giới trong truyền thuyết.
Cho nên thành thành thật thật nói tên: “Côn Lôn đạo môn Mục Yên Yên, kính chào Thiên Vương. Cám ơn ân cứu mạng của Thiên Vương.”
“Mục Yên Yên…” Du Đông Thiên lẩm bẩm nói: “Tên này không tệ, thật là êm tai.”
Gì?
Mục Yên Yên và Lam Thư ở một bên cùng rơi vào đờ đẫn.
Đây… đây là lời của Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân à?
Đây…
“Cám ơn Thiên Vương khen ngợi.” Mục Yên Yên ung dung thản nhiên lùi về phía sau nửa bước.
“Còn ngươi?”
“Ta tên là Lam Lam.”
“Cũng êm tai.”
Du Đông Thiên cười ha ha, thân thiết nói: “Đừng gò bó, đừng căng thẳng, lại nói tiếp, chúng ta đều là bạn cùng lứa tuổi.”
Bạn cùng lứa tuổi? !
Mục Yên Yên thật sự là không nhịn được liếc mắt xem thường một cái.
Ngươi làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời này vậy hả, ta năm này còn không đến hai trăm tuổi… ngươi cũng sắp hai mươi nghìn rồi nhỉ?
Được rồi, con số thứ nhất đằng trước hẳn là giống nhau đó.
Nếu như nói như vậy, coi như bạn cùng lứa tuổi à?
Ngươi mười chín nghìn tuổi, ta một trăm chín mươi tuổi?
Nếu như xóa số hết số không thì hai ta đều là mười chín tuổi à?
Nếu như nói như vậy, trái lại là không có vấn đề gì… dù sao thì số không cũng không có ý nghĩ gì đúng không… con khỉ á!
“Hai ngươi rất chịu khó luyện tập đó.” Du Đông Thiên cười mỉm nói: “Ta đã nhìn qua các ngươi chiến đấu, tốc độ tiến bộ rất nhanh.”
Hắn nói hai người, nhưng là ánh mắt lại chỉ nhìn Mục Yên Yên.
Lúc này Lam Thư cảm giác không được tự nhiên gấp bội, vứt ra một câu mang tính hình thức – ta đi thu dọn chiến trường, rồi rời đi.
Dù sao Du Đông Thiên quyền cao chức trọng, chính là người trên đỉnh của thế giới này, thật sự nói một câu ta có chút thiện cảm với ngươi, ngươi phải được sủng mà sợ, còn có quang vinh, không chấp nhận chính là không biết tốt xấu, không biết nặng nhẹ…
Không có biện pháp, khi thân phận của một người tới một cấp độ nào đó, lúc đạt tới một độ cao nào đó, chính là như thế!
Mục Yên Yên chỉ cảm thấy ánh mắt Du Đông Thiên giống như là lột hết quần áo cả người mình, khó chịu nói không nên lời, theo bản năng nói: “Ta cũng đi thu dọn chiến trường.”
“Haiz, không vội.”
Du Đông Thiên duỗi tay ra ngăn lại, tư thế lại có chút giống bộ dạng công tử quần áo lụa là đùa giỡn con gái, miệng nói: “Đều là người trong giang hồ, không biết Mục cô nương ngươi có ấn tượng như thế nào với ta?”
Mục Yên Yên: “? ??”
Ý gì đây?
Du Thiên Vương trước mặt, không phải là bị người nào xuyền hồn vào đó chứ?
Đây là lời mà đường đường là Thiên Vương nên nói à?