Chỉ nghe Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân nói: “Ta cũng không biết theo đuổi con gái, bàn về theo đuổi con gái, ta kém xa so với Tả Lộ Thiên Vương Vân Trung Hổ… tên kia chính là một tra nam… Ta ăn nói vụng về, chưa từng yêu đương… Ngươi thấy người như ta thế nào? Có được không?”
Vẻ mặt Mục Yên Yên ngơ ngác: “? ?”
“Ý của ta là, nếu không trước hết chúng ta đi khắp nơi đi?” Du Đông Thiên sốt ruột nói. Nhìn thấy khuôn mặt quá giống vợ mình này, Du Đông Thiên quả thật không kiềm chế được.
Hơn nữa vừa rồi ôm một chút, cái cảm giác mềm mại này, quen thuộc này…
Du Đông Thiên quyết định, dù có mất mặt thế nào, cũng không thể thả nàng đi.
“? ??”
“Ngươi không nói lời nào chính là ngầm đồng ý, đồng ý đúng không?” Du Đông Thiên tự nói với bản thân, trong lời nói để lộ ra vài phần vội vã.
“Ta…”
Mục Yên Yên muốn nói, ta không đồng ý, nhưng Du Đông Thiên lại cắt lời nàng, nói: “Ta hiểu, ta biết giữa thân phận chúng ta có khác biệt, ta cao không thể bám, ta quyền cao chức trọng, nhưng ta bình dị gần gũi, không tự cao tự đại… Chúng ta cùng lứa tuổi có cái gì khó nói chứ? Ngươi lo lắng trưởng bối sư môn ngươi không đồng ý à? Yên tâm, bên phía sư môn của ngươi ta sẽ lo liệu.”
“Ta…”
Ta không có ý này, Mục Yên Yên trừng mắt, lắp bắp nói không ra lời.
“Đều là người trong giang hồ, ta tuy rằng nói là Thiên Vương, trong xương cốt chính là người thô kệch.”
Du Đông Thiên nói: “Hiện giờ chiến đấu nguy hiểm, cũng không biết là lúc nào sẽ xuất hiện bất ngờ, haiz, chúng ta đi nhanh lên. Loại chuyện này không thể chậm rãi.”
“Ngươi…”
“Ta biết, ta hiểu được, ngày mai ta phải đi báo cho cha ta, còn có chú Tả, để cho bọn họ làm chủ cho ta, yên tâm, ta không phải cưới vợ bé, ta là cưới vợ, ba môi sáu lễ, tất cả cấp bậc lễ nghĩa, tuyệt không thiếu sót.”
Hữu Thiên Vương hiểu lòng người nói: “Ngươi yên tâm đi.”
Hai mắt hắn sáng rực nhìn gương mặt Mục Yên Yên, em gái này thật là xinh đẹp, không chỉ có mặt mũi dáng người, ngay cả khí chất bộ dạng thướt tha… cũng giống với Phong Hoa.
Ta không phải là tìm vật thay thế.
Thế nhưng ta chính là muốn che chở cho nàng, bảo vệ nàng.
Cả người Mục Yên Yên đều là cảm giác mơ hồ, giống như là nằm mơ, tâm tình đã đến tình trạng khá phức tạp.
Chính mình một câu cũng chưa nói, lại đã bị định chung thân đại sự rồi à?
Chờ Lam Thư dọn dẹp xong chiến trường trở về, Du Đông Thiên lại có thể đòi tiền mừng từ Lam Thư: “Ngươi là người đầu tiên chúc mừng, cám ơn cám ơn, vô cùng cám ơn.”
Lam Thư trừng mắt: “…”
Sao vừa quay lại đã chúc mừng chuyện gì rồi?
Ta nói cái gì làm cái gì rồi?
Tại sao không hiểu ra sao đã đưa tiền mừng rồi, lại đã thành quà mừng đám cưới của Hữu Lộ Thiên Vương nữa?
Chuyện gì vậy?
Chuyện này…
Lam Thư cũng bắt đầu trở nên mơ hồ…
Vì thế hai nàng đi theo Du Đông Thiên… khụ, hẳn là Du Đông Thiên khống chế gió mây, dẫn hai nàng trở về.
Tính chất thật tình không khác bao nhiêu với bắt cóc.
“Ta không đồng ý!” Vẻ mặt Mục Yên Yên đỏ bừng.
“Ngươi kết hôn rồi?”
“Không có!”
“Ngươi có người trong lòng à? Người yêu? Có hôn ước?”
“Cũng không có! Tất cả đều không có!” Mục Yên Yên khó thở, nếu như ta có hôn ước, ta đã sớm lấy chồng rồi!
“Nếu cái gì cũng không có, tại sao không đồng ý?”
“Ta căn bản chưa có ý tưởng và chuẩn bị gì về việc này.”
“Hiện giờ nghĩ cũng còn kịp mà, thiếu cái gì ít cái gì, hiện giờ bắt đầu chuẩn bị, hai người cần một quá trình hiểu biết lẫn nhau, ta hiểu, ta hiểu.”
“Ta… tại sao?”
“Cái gì tại sao?” Du Đông Thiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tình yêu, cho tới bây giờ cũng không cần lý do gì.”
“Nhưng ta bây giờ còn chưa chuẩn bị tâm lý!”
Đối mặt với Hữu Thiên Vương, lá gan Mục Yên Yên có lớn nữa, cũng không dám nói lời cãi vã ngay mặt.
Mà Du Đông Thiên thì lợi dụng điểm này, lấy thế lực đè ép người thì sao chứ? Chỉ cần thành vợ của ta, sau này đương nhiên là vợ chồng hòa hợp…
“Ta nói cho ngươi hiện giờ bắt đầu làm tốt kiến thiết trong lòng, ta cho ngươi thời gian!”
“Nhưng mà ta không có cách nào làm.”
“Rất đơn giản, ta dạy cho ngươi.”
“?”
“Ngươi đọc theo ta.”
“Cái… gì?”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là vợ của Du Đông Thiên… Ngươi đọc đi.”
“Ngươi…” Mục Yên Yên khó thở: “… Vô sỉ!”
“Ơ ơ kìa, tính chất đặc biệt bí ẩn như vậy của ta, ngươi vậy mà có thể liếc mắt một cái là nhìn rõ rồi, quả nhiên là bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh… Hai ta thật sự là trời sinh một đôi.”
“…”
Sau đó, Du Đông Thiên đưa Mục Yên Yên với tâm trạng suy sụp vô cùng về.
Vân Trung Hổ, Nam Chính Càn và cả Đông Phương Chính Dương đang chơi bài.
Ba người họ đánh bài đúng quy củ hơn Du Đông Thiên đánh nhiều.
Vân Trung Hổ nửa tiếng thôi mà thua mất hai nghìn viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, hắn không hề nói không làm cũng chẳng chậm trễ gì cả, vẻ mặt bình thường vô cùng.
Một viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm thôi giá thị trường đã phải tính theo đơn vị chục tỷ rồi, Tả Lộ Thiên Vương thua mất hai vạn tỷ rồi đấy.
Thế nào thì được gọi là người giàu?
Nếu Tả Tiểu Đa mà nhìn thấy màn này thì khóc chắc luôn, chắc hắn không chỉ nhìn xanh mắt ra đâu, có khi còn phải thành màu xanh nước biển luôn ấy chứ.
Với cái tính đánh bài cược một trăm Tinh Nguyên tệ mà còn ăn gian suốt thì cũng chỉ đánh được với mỗi Du Đông Thiên thôi, ai thua thì người đấy ăn vạ, xem giới hạn của ai thấp hơn thôi.
Ba vị này thấy Du Đông Thiên về mà còn đưa theo hai cô gái xinh đẹp nữa, Tả Lộ Thiên Vương vội vàng ném bài xuống, giao đống Tinh Hồn Ngọc cực phẩm ra xong thì chạy đến hỏi: “Mấy ngày nay ngươi cứ thoắt ẩn thoắt hiện ấy, đây là ai đây?”
Du Đông Thiên không nói gì: “Cái gì mà ai chứ, người lớn thế này rồi sao mà ăn nói không lễ phép gì cả, gọi chị dâu đi.”
Vân Trung Hổ với gương mặt đầy vẻ bình tĩnh, nho nhã tự dưng trợn tròn mắt ra: “… chị dâu?”
Mục Yên Yên ngại ngùng: “Không phải đâu.”
Vân Trung Hổ: “…”
Đông Phương Chính Dương lắc lư viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm vừa mới thẳng được, nói với giọng điệu châm biếm: “Hữu Thiên Vương đại nhân, mùa xuân của ngài cũng sắp đến rồi sao?”
“Đến cái khỉ ấy.”
Du Đông Thiên mắng: “Gọi là chị dâu đi, không có mắt nhìn người à?”
Đông Phương Chính Dương trợn mắt lên: “Chắc ngươi không phải cướp người từ đám cưới nào đó chứ?”